1.
Năm Nguyên Khang thứ sáu, ngày mười sáu tháng Giêng.
Một trận đại tuyết phủ trắng Trường An.
Suốt đêm, tuyết trắng rơi dày đặc, trắng xoá đất trời, vùi lấp cả hơi thở cuối cùng nơi đế đô.
Gió bấc gào thét từng hồi, sắc lạnh như dao, quét ngang từng dãy phố, cứa rách mặt đất phủ tuyết.
Khi trời vừa hửng sáng, thành trì vẫn ngập trong sương xám u ám.
Cổng lớn điện Vị Ương chầm chậm mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề, sắc lạnh lạ thường.
Những dải cờ tang trắng toát, phần phật bay theo gió bắc, lảo đảo nối đuôi nhau, uốn lượn ra khỏi hoàng thành.
Hôm nay, Trung cung Hoàng hậu xuất táng, linh cữu đưa về an táng tại Phượng lăng.
Trời đất phủ màu tang trắng, gió tuyết như cũng nghẹn ngào, khóc than không dứt.
Khi linh cữu rời cung, cả hoàng thành lặng ngắt như tờ. Mà Điện Tiêu Phòng vừa mất chủ, càng thêm lạnh lẽo thê lương, tựa như sinh khí cuối cùng cũng đã theo Nhan Hoàng Hậu khuất bóng.
Trong đại điện rộng lớn, chẳng còn lại tiếng cười nói rộn ràng của ngày trước.
Ánh nến lụi tàn, ánh sáng mong manh chẳng đủ sưởi ấm gian phòng.
Trong tẩm điện, dưới đất là thái y, cung nữ, thái giám quỳ rạp. Tất cả đều đã thức trắng suốt một đêm dài.
Thế nhưng, đế vương ngồi nơi đầu giường kia — vẫn chưa từng chợp mắt.
Ai còn dám hé lộ mảy may mỏi mệt, khi bậc chí tôn còn đang cắn răng chịu đựng nỗi bi thương?
Bỗng, từ chiếc giường thấp vọng ra một tiếng ho khẽ. Âm thanh yếu ớt như kim châm, đ.â. m thẳng vào lòng người.
Tạ Quân ngẩng đầu, ánh mắt u ám rơi lên dáng hình nhỏ bé trước mặt.
Trên giường, một tiểu công chúa thân thể yếu ớt đang thiêm thiếp — Khang Lạc Công chúa, tên tự Chi Ninh — đứa con gái duy nhất mà Nhan Hoàng Hậu để lại.
Đứa trẻ đáng thương ấy vẫn chưa biết mẫu hậu đã rời xa nhân thế.
Giữa cơn mê man, nàng liên tục ho khan, rồi lại khó chịu bật khóc:
"Mẫu hậu... mẫu hậu... Ninh Ninh khó chịu... khó chịu quá..."
Từng tiếng khóc nấc như lưỡi d.a. o bén, khoét sâu vào tim Tạ Quân.
Hắn siết chặt bàn tay nhỏ bé nóng hổi kia, giọng khàn khàn dỗ dành:
"Chi Ninh, đừng sợ... Phụ hoàng ở đây."
Nhưng Công chúa trong mộng mị dường như không nghe thấy gì.
Nàng khẽ rên lên vài tiếng, rồi lại thiếp đi, gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Yết hầu Tạ Quân nghẹn lại, như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Hắn đã mất đi Nhan Sơ Tịch — người thê tử kết tóc se tơ, người hắn nguyện một đời nắm tay đến bạc đầu.
Nay ngay cả đứa con duy nhất của hai người, cũng như ngọn đèn trước gió.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!