Chương 8: Tuyết Mị Nương

Thầy Quách ngồi bên cửa sổ, trong góc có một cột bê tông, bên trên còn có một cây Trúc hóa long thẳng tắp.

Đây là không gian ít rộng rãi nhất trong phòng.

Hai người đứng trước mặt thầy Quách là đã chen chúc rồi.

Mạnh Trạch thà đứng sát cây Trúc hóa long còn hơn là đứng gần Lý Minh Lan, nhưng khi tay cậu chạm vào những chiếc lá mảnh mai của Trúc hóa long.

Thầy Quách nhìn qua.

Mạnh Trạch hiểu được cái cau mày của thầy nên tránh xa cây Trúc hóa long, nhưng vì đột nhiên đến quá gần Lý Minh Lan nên đụng phải cô... Cậu không biết đã va vào đâu nên lại dựa vào cây Trúc hóa long.

Thầy Quách lại nói: "Cẩn thận lá trúc."

Mạnh Trạch dứt khoát lùi lại một bước, giữ khoảng cách theo chiều dọc với Lý Minh Lan.

Lý Minh Lan xoa xoa bả vai, liếc mắt nhìn, Mạnh Trạch đang làm theo ý cô, đẩy cô lên làm bia đỡ đạn?

Khi Mạnh Trạch và Lý Minh Lan đứng cùng nhau, cuối cùng thầy Quách cũng tìm ra điểm chung của hai học sinh này.

Ngoại hình cực kỳ xuất sắc, hành vi vô cùng ngạo mạn, Mạnh Trạch khuôn mặt điềm tĩnh, Lý Minh Lan thì đanh mặt giả vờ nghiêm túc, thật ra cả hai đều không có bao nhiêu thái độ nhận lỗi.

Ngay sau đó, một học sinh khác lại đi vào phòng, đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp khác.

Lý Minh Lan một dạ hai lòng, nghe đối phương nói chuyện, dường như đang nói về đại hội gì đó?

"Lý Minh Lan."

Tiếng gọi của thầy Quách kéo lại sự chú ý của Lý Minh Lan, cô đứng nghiêm, giống như tư thế trong quân sự: "Có."

"Mạnh Trạch."

"Có." So với lời đáp vang vọng vừa rồi của Lý Minh Lan, khí thế của Mạnh Trạch yếu hơn hẳn.

Thầy Quách đẩy kính xuống, giơ hai bài kiểm tra lên: "Tại sao hai em lại nộp giấy trắng?"

Nếu Mạnh Trạch không có mặt, Lý Minh Lan sẽ giải thích rằng cô không nộp giấy trắng, chỉ là cô không biết làm phần tự luận, nhưng đã liên lụy đến Mạnh Trạch nên cô chủ động nhận lỗi: "Thầy Quách, đó là trách nhiệm của em."

Lý Minh Lan đã làm phần trắc nghiệm, thoạt nhìn có vẻ tốt hơn bài kiểm tra toàn màu trắng của Mạnh Trạch một chút, nhưng thầy Quách căn cứ vào đáp án trên bài kiểm tra thì Lý Minh Lan chỉ điền bừa.

Thầy Quách cau mày: "Là chủ ý của Lý Minh Lan?"

Lý Minh Lan lập tức thừa nhận: "Vâng ạ."

Mạnh Trạch nói: "Không phải." Lúc này cậu mặc kệ lá trúc, tiến lên một bước.

Cô không quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại liếc sang bên cạnh, không ngờ con người Mạnh Trạch vẫn rất nghĩa khí.

Thầy Quách không quan tâm đó là chủ ý của ai, thầy chỉ vào tờ lịch trên tường: "Đây là năm đầu tiên điều chỉnh thời gian thi đại học, tháng Sáu so với tháng Bảy năm ngoái thì ít hơn cả một tháng, rất cấp bách rồi, đến lúc này mà các em vẫn có thái độ tùy ý, chẳng khác nào từ bỏ chính mình, từ bỏ tương lai của mình." Nói xong, thầy Quách ho khan hai tiếng, nhanh chóng cầm cốc giữ nhiệt lên uống hai ngụm để xoa dịu cổ họng.

"Thầy ơi, em biết lỗi rồi, em không dám tái phạm nữa." Lý Minh Lan không biết gì về Toán, cô không nghi ngờ trình độ giảng dạy của thầy Quách, học sinh trường Nham Nguy tư chất bình thường, không theo kịp tiến độ của thầy, thấy mấy tiết học gần đây thầy đều ho nên trong lòng có chút áy náy.

Thầy Quách quay sang Mạnh Trạch: "Em có gì muốn nói?"

"Em sai rồi." Mạnh Trạch qua loa lấy lệ.

Lý Nghi Gia báo cáo tình hình với giáo viên chủ nhiệm lớp 5 xong, tình cờ nghe được lời Mạnh Trạch nói, cô nàng thầm kinh ngạc, bước chân ngoài chậm lại, quay đầu lại nhìn.

Ngày đầu tiên học sinh chuyển trường này đến, tất cả những gì Lý Nghi Gia nghe được đều là về ngoại hình của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!