Tiệc sinh nhật thật ra đã kết thúc, Lý Minh Lan tạm biệt Tiền Phi rồi bỏ về trước.
Chiếc ô bé tí của Lý Minh Lan vô cùng mỏng manh trong cơn mưa hung hãn, cô chạy vội đến trạm tàu điện ngầm trước khi chiếc ô bị gió thổi bay.
Khi cô rời khỏi trạm, mưa đã tạnh dần, nhưng ô của cô thì đã xụi lơ.
Cô dùng lòng bàn tay giữ ô lên cao, cảm thán rằng cũng không phải nhất thiết phải đến dự bữa tiệc sinh nhật này, tự dưng lại nợ Tôn Cảnh một ân tình.
"Minh Lan."
Lý Minh Lan quay đầu lại.
Một chiếc ô tô chậm rãi dừng lại, cửa xe hạ xuống, một cô gái đang vẫy tay: "Minh Lan."
Hai mắt Lý Minh Lan sáng lên: "Chị dâu."
Đây là Vu Ly, vợ của Lý Húc Bân. Chị nói: "Nào, mau lên xe đi."
Lý Minh Lan cất chiếc ô sắp gãy cán, lên xe, chào người ngồi ở ghế lái: "Anh."
Câu đầu tiên Lý Húc Bân nói là: "Mưa gió như vậy mà em đi đâu?"
"Sinh nhật bạn cùng lớp." Lý Minh Lan dùng khăn giấy lau quần áo ướt.
"Sinh nhật thì năm nào cũng đón được, năm sau đỗ đại học rồi tổ chức tiệc mừng luôn chẳng phải sẽ vui hơn sao." Ngay cả giọng nói của Lý Húc Bân cũng cứng nhắc.
"Vâng." Lý Minh Lan đành phải nghe giáo huấn.
Vừa về đến nhà, cô đã bị anh trai hối đi làm bài tập.
Ngọn đèn bàn chiếu sáng khuôn mặt lơ đãng của cô.
Môn Toán thật sự quá khó, cô chỉ đọc hiểu các từ một, hai, ba, bốn trong câu hỏi, còn các dãy số, hình học và hàm số khác thì tạo nên những từ khó hiểu.
Cô bĩu môi, đặt bút chì dưới mũi, ngửi mùi hương gỗ của lớp vỏ bên ngoài.
Cô không có tâm trạng học bài, cầm đồ gọt bút chì gọt từ từ xong xé lớp vỏ ra cuộn lại ghép thành hình cánh hoa, sau đó cô lại mở cuốn truyện tranh nhỏ ra.
Mấy chữ "Con gái sợ lấy nhầm chồng" đập vào mắt cô.
Lý Minh Lan lật qua mấy trang, rồi lật ngược lại, lẩm bẩm: "Lấy đúng người là được chứ gì."
Cô ngả lưng ra sau.
Hai chân trước của chiếc ghế bị hẫng lên, hai chân sau lắc lư trái phải, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã chổng vó.
Cô vắt chéo hai chân gác lên mép bàn, dùng gót chân cọ cọ bài thi toán.
Đúng rồi, sau này cô nhất định phải lấy một thiên tài toán học.
Đến độ tuổi của Lý Minh Lan mà nói thiếu nữ không tơ tưởng yêu đương thì là nói dối.
Cô là một mỹ nhân tiêu chuẩn, ngũ quan xuất sắc, hai má phúng phính như em bé, đôi mắt sáng ngời như nước mùa thu, sống mũi cao vút, môi đỏ căng mọng.
Xinh đẹp tuyệt trần từ trong ra ngoài.
Trong nhà có một người anh trai tài mạo song toàn nên tiêu chuẩn của cô rất cao, thiếu nữ hoài xuân chỉ đi với nam chính truyện tranh.
Trong trang truyện hôm nay mới xuất hiện một nhân vật nam lạnh lùng, cô cảm thấy có chút thần thái của Mạnh Trạch...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!