Chương 45: Thưởng cho cậu một bữa thịnh soạn vậy

Hai người lên taxi.

Lý Minh Lan nắm lấy tay Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, hôm nay cậu ngủ nướng đúng không, cậu vào bằng cổng trường nào vậy?"

"Cổng phụ."

Cô không nghi ngờ, mỉm cười nghịch ngón tay thon dài của cậu.

Mạnh Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ.

Sao cậu có thể ngủ nướng được, ngày nào cậu cũng dậy sớm.

Lý Minh Lan trẻ con trách cậu nhắn tin không có chút không khí của người yêu.

Dỗ dành cô rất đơn giản, chỉ cần cho cô một bất ngờ là được, cậu "miễn cưỡng" đến đón bạn gái của mình.

Lý Minh Lan chỉ nói cho Mạnh Trạch biết trường thi của cô, chứ không nói rõ phòng vẽ.

Thi xong, Mạnh Trạch lên lầu mới phát hiện, ngành thi khác nhau thì phòng thi phỏng vấn cũng khác nhau.

Cậu còn chưa tìm được phòng vẽ thì tin nhắn của cô đã đến.

Chỉ là một buổi thi mà cô đã khiến nam sinh khác ân cần chăm sóc.

Lý Minh Lan thấy Mạnh Trạch lạnh lùng, liền ôm lấy cánh tay cậu, như gấu koala, treo mình lên người cậu: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, may mà cậu đến, nếu không tớ phải lê cái chân bị thương này, không biết đến bao giờ mới về được."

Vừa nói, cô vùi mặt vào tay cậu, như sắp khóc đến nơi.

Mạnh Trạch hoàn toàn không cảm nhận được chút ẩm ướt nào: "Lý Minh Lan, đừng giả vờ đáng thương."

Cô ngẩng đầu lên, nào có giọt nước mắt nào, ngược lại còn rạng rỡ vô cùng: "Mạnh Trạch, sao cậu không hỏi tớ thi thế nào?"

"Dù sao tôi cũng đã truyền thụ bí kíp của ông ngoại cho cậu rồi, cậu lĩnh hội được bao nhiêu là do bản lĩnh của cậu."

Nụ cười của cô nhạt đi: "Cậu không quan tâm tớ thi thế nào."

"Cậu muốn tôi nỗ lực kiếm tiền nuôi cậu, chứng tỏ cậu không hy vọng gì vào tương lai của mình."

Cũng đúng, cô lại mỉm cười: "Tớ rất tự tin về buổi phỏng vấn này."

"Cậu thấy được là được."

"Nhưng cậu phải quan tâm hỏi han chứ." Cô véo má cậu, đe dọa, "Nếu không sẽ trừ điểm."

Mạnh Trạch thở dài một hơi, rồi mới hỏi: "Hôm nay thi thế nào?"

"Rất tự tin."

Mạnh Trạch: "..." Cậu hỏi hay không hỏi, câu trả lời của cô cũng chẳng khác gì.

Thôi, lười đôi co với cô.

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện.

Lý Minh Lan thấy cậu làm quá: "Chỉ là bong gân thôi mà, tớ nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."

"Đi khám bác sĩ cho chắc." Mạnh Trạch xuống xe trước, mở cửa xe, hơi khom người.

Lý Minh Lan chậm chạp di chuyển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!