Buổi chiều tan học, Lý Minh Lan cầm bài tập đi đến chỗ lớp phó học tập, hỏi: "Lớp phó, bài này làm thế nào vậy?"
Lớp phó học tập ngẩng đầu lên khỏi đống sách: "Ồ ồ, để mình xem nào."
Cậu ta nhường chỗ cho cô.
Cô bê một chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, chiếm gần hết lối đi, không biết nói gì với lớp phó học tập mà cô cười rất tươi, thu hút ánh nhìn của mấy nam sinh.
Lý Minh Lan là một con yêu tinh quyến rũ.
Lớp phó học tập bình thường giải bài rất nhanh, lúc này lại thấy đầu óc choáng váng, cậu ta nhìn đề bài, mãi cho đến khi sắp vào giờ học mà vẫn chưa tìm ra lời giải.
Cậu ta cười gượng gạo: "Lý Minh Lan, đợi tiết sau, mình sẽ giảng cho cậu nhé."
Mạnh Trạch lạnh lùng quan sát.
E là đến tiết sau, lớp phó vẫn không giải được bài, không phải do bài khó, mà là do sự chú ý của cậu ta không đặt vào bài tập.
Phùng Thiên Lãng nghe thấy tiếng cười phía trước, lẩm bẩm nói: "Mạnh Trạch, không phải trước đây Lý Minh Lan đều tìm cậu hỏi bài sao?"
Mạnh Trạch: "Không phải tôi, là cậu." Phùng Thiên Lãng rất thích thuật lại lời giải đã có sẵn cho Lý Minh Lan nghe.
Phùng Thiên Lãng cười gượng: "Cô ấy hỏi cậu, cậu không trả lời, nên tôi mới được hời."
Mạnh Trạch nghĩ, cô không đến làm phiền càng tốt.
Ngày hôm sau, Mạnh Trạch đến khu rừng nhỏ hút thuốc.
Dạo này không mưa, nhưng trong rừng vẫn ẩm ướt.
Ngọn lửa của bật lửa châm lên đầu thuốc, mùi thuốc lá vẫn rất nhạt, cậu vô thức nghịch bật lửa, đóng mở liên tục.
Lý Minh Lan không đến.
Mạnh Trạch cất bật lửa, nhìn những tàn thuốc vương vãi trên đất, dạo này cậu hút thuốc hơi nhiều.
Dưới gốc cây lớn là vị trí Lý Minh Lan thường đứng.
Cậu lấy chân cào cào trong bụi cỏ, không thấy kẹo cao su.
Chưa đến giờ vào lớp, Mạnh Trạch rời đi trước, đến cửa hàng tiện lợi mua một gói kẹo cao su vị dâu.
Cậu bỏ vào miệng, như thể nếm được hương vị của Lý Minh Lan.
*
Sau khi Mạnh Trạch chuyển ra ngoài, bà Mạnh ngày nào cũng nhắn tin hỏi han tình hình học tập của con trai, còn ông Mạnh thì hai ngày nhắn một lần.
Mạnh Trạch hoàn toàn tự do.
Cuối tuần, cậu lại đến nhà Vương Huy.
Vương Huy mê phim Nhật Bản, vứt hết đống phim Hồng Kông mua trước đây vào thùng rác.
Vì quá say mê nên tốc độ của cậu ta càng nhanh hơn, mới xem được một lúc đã "á á á" kêu không chịu nổi.
Mạnh Trạch nằm dài trên ghế sofa, nhắm mắt lại, nghe âm thanh trong phim.
Sau khi đã vượt núi, trao nụ hôn, xem những thứ này, cảm nhận đã khác xưa rất nhiều, trước đây là kích thích của sự tưởng tượng, còn bây giờ, thực tế còn tuyệt vời hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!