Chương 42: Thư cầu hòa

Lý Minh Lan vừa mới ăn sườn non sốt tỏi ở nhà ăn.

Cô đã dự cảm được điều gì đó, trước khi đến khu rừng nhỏ đã chuẩn bị sẵn một viên kẹo cao su.

Cô nhớ lần trước bị cắn vào răng, không khỏi nín thở.

Hôm nay Mạnh Trạch rất mạnh bạo, dùng đúng kỹ thuật, ép chặt đôi môi mềm mại của cô vào khuôn miệng ăn khớp với cậu.

Gương mặt hai người kề sát, lông mày cậu sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm.

Lý Minh Lan mềm nhũn dưới sự mạnh mẽ của cậu.

Rừng cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời, che khuất mọi luật lệ.

Mạnh Trạch được dịp trút bỏ kiềm chế, lực trên tay còn có thể khống chế, nhưng khi môi ngửi thấy hương thơm của cô, cậu liền không thể kiểm soát được nữa, đầu lưỡi càn quét khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô.

Cho đến khi cô phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, không thở nổi.

Mạnh Trạch hơi buông cô ra, nhưng vẫn gần như kề sát môi cô, nói với cô: "Dùng mũi thở."

Lý Minh Lan nín thở quá lâu, nhún vai, nghe thấy lời cậu nói, cô há to miệng, hít một hơi thật sâu.

Chóp mũi hai người chạm nhau, hàng mi dài đen nhánh chạm nhau.

Cô cảm thấy như đang tranh giành oxy với cậu.

Lần này, đến lượt cậu vô cùng bình tĩnh, cậu cụp mắt, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi giọt mồ hôi trên chóp mũi cô.

Ánh mắt cậu di chuyển xuống phía dưới, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô bị cậu tô thêm một lớp sáng bóng.

Mềm mại ướt át.

Lý Minh Lan chớp chớp mắt: "Mạnh Trạch..."

Cô chỉ có thể thốt ra hai chữ đó, đã bị cậu chặn môi lần nữa.

Đang lúc đầu óc choáng váng, Lý Minh Lan đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, cô đưa tay ôm lấy eo cậu, muốn đáp trả lại lực hôn mạnh bạo của Mạnh Trạch trên môi mình.

Cô vẫn còn chút lý trí, lỡ như sờ trúng bụng mỡ mềm nhũn của cậu thì ngại chết mất, vì vậy chỉ dám sờ soạng qua lớp áo.

Cô sờ sờ chỗ này, ấn ấn chỗ kia của cậu.

Lòng bàn tay chạm vào cảm giác rắn chắc, cô càng thêm mạnh bạo, bàn tay sờ loạn xạ.

Bản thân cô cũng không biết, trong lúc lộn xộn, ngón giữa của cô vô tình lướt qua một chỗ nào đó.

Mạnh Trạch cứng người, lập tức nắm lấy tay cô, kéo tay cô lên cao, đặt lên đỉnh đầu cô.

Cô không thể thoát ra được, bèn nói: "Mạnh Trạch, bụng mỡ của cậu cứng quá nhỉ."

"Đừng có dễ dàng nói từ cứng với con trai như vậy." Cậu khàn giọng nói bên tai cô, "Sờ mó loạn xạ, cậu là lưu manh à?"

"Cậu tự dưng hôn người ta, cậu mới là lưu manh." Hai người kề sát như vậy, khi Lý Minh Lan phồng má, giống như cô chủ động cọ vào môi cậu, lập tức xẹp má xuống.

Mạnh Trạch khịt mũi một tiếng, không tiếp nhận lời buộc tội vô cớ này.

Cậu chỉ là hôn người ta thôi, không có "làm bậy"."Lý Nghi Gia, có phải cậu rất thích con đường này không?"

Bên ngoài khu rừng đột nhiên vang lên một giọng nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!