Chương 4: Là tiếng chuông gió vang lên chứ không phải lời nói của Lý Minh Lan

Năm phút trước.

Lý Minh Lan uể oải ngã người ra sô pha, đầu ngón tay lướt qua lướt lại trên bàn phím điện thoại.

Cô ngồi giữa một nam một nữ, hai người nói chuyện thông qua cô.

Hết tai trái rồi đến tai phải của Lý Minh Lan vang lên tiếng "ù ù ù" không ngừng nghỉ.

Đây là tiệc sinh nhật của một bạn cùng lớp nhưng nhân vật chính mãi vẫn chưa đến.

Một nam sinh cầm lon bia đi đến cạnh sô pha: "Lý Minh Lan."

Cô duỗi người: "A, Trịnh Khắc Siêu."

Trịnh Khắc Siêu ngẩng đầu về phía cửa: "Ra ngoài nói, ở đây ồn quá."

Cô nhét điện thoại vào túi sau quần jean.

Những người có mặt đều là bạn lớp 10, chỉ có Trịnh Khắc Siêu là học cùng lớp với Lý Minh Lan từ năm lớp 10 đến lớp 12, có thể gọi là bạn học cũ.

Xuyên qua hành lang dài, hai người đi đến tận đầu bên kia.

Cửa sổ lớn mở một nửa, một luồng gió lạnh kèm mưa bụi ùa vào.

Lý Minh Lan bị gió thổi đặc biệt sảng khoái.

Nhưng Trịnh Khắc Siêu thì không, cậu ta ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, càng cầm lon bia chặt hơn, khiến nó bị móp méo biến dạng.

Lý Minh Lan chắp tay dựa vào cửa: "Gì thế? Ở đây lạnh quá."

Trịnh Khắc Siêu lại nhấp một ngụm bia: "Lý Minh Lan, lễ tình nhân đến rồi, cậu có kế hoạch gì chưa?"

"Lễ tình nhân à." Lý Minh Lan nói với giọng điệu vui tươi, "Người theo đuổi tôi xếp hàng từ cổng đông đến cổng tây của trường, tôi dứt khoát đón lễ một mình, coi trọng chúng sinh bình đẳng."

"Lý Minh Lan, cậu biết tôi có ý gì mà." Mặt Trịnh Khắc Siêu đỏ bừng, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm mượn rượu tỏ tình nhưng lại nhận được câu trả lời như một trò đùa.

Lý Minh Lan đút hai tay vào túi áo khoác: "Tôi thích con trai có chỉ số IQ cao, tốt nhất…"

Mưa đột nhiên nặng hạt hơn, tạt mạnh vào kính cửa sổ.

Tiếng cười của cô bị tiếng mưa dội đi: "Là một thiên tài."

Bà Mạnh thấy Mạnh Trạch dựa vào cửa không nhúc nhích, liền hỏi: "Mạnh Trạch, con sao vậy?"

Mạnh Trạch đóng cửa lại, không nghe thấy cuộc đối thoại ở bên ngoài, chỉ còn lại tiếng mưa tầm tã, cậu quay về chỗ ngồi: "Mưa lớn hơn rồi."

Bà Mạnh đang định hỏi con trai: Không phải con muốn đi vệ sinh sao?

Điện thoại của ông Mạnh đổ chuông, ông lập tức đứng dậy: "Chắc là họ đến rồi."

Câu hỏi của bà Mạnh bị bỏ ngõ.

Gia đình ba người của người bạn đến phòng bao đúng lúc trời đang mưa như trút.

Mạnh Trạch nhìn bố mở cửa.

Chiếc áo khoác màu đỏ ấy đã biến mất, Lý Minh Lan đã nói gì sau đó không còn quan trọng nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!