Trời còn chưa sáng hẳn, Mạnh Trạch đã thức giấc.
Cậu hút thuốc vào buổi tối, hút thuốc vào nửa đêm, đến lúc bình minh cũng ra ban công hút thuốc, ngay cả trong ngày bão thế này cũng chẳng thấy mát mẻ chút nào.
Dù sao cũng không ngủ được, Mạnh Trạch đến trường từ sớm.
Phía trước, Điền Tân và Trịnh Khắc Siêu khoác vai bá cổ nhau.
Cổng trường ồn ào náo nhiệt, Mạnh Trạch không nghe rõ hai người họ đang nói gì, đến khi vào tòa nhà dạy học, cậu mới đi theo sau.
Như thể không có ai bên cạnh, Điền Tân nói: "Mạnh Trạch và Bành Oánh..."
Trịnh Khắc Siêu lại nói: "Bành Oánh đối với Mạnh Trạch..."
Đến chỗ rẽ cầu thang, hai người quay đầu lại, phát hiện nhân vật chính đang ở ngay phía sau, lập tức im bặt.
Giờ ra chơi, Bành Oánh lại ôm sách bài tập đến.
Phùng Thiên Lãng biết rõ khả năng của mình, còn chưa nhìn đề bài đã rất tự giác lắc đầu: "Bành Oánh, môn Toán của mình bình thường thôi, lớp phó ngồi trước cậu là cán bộ môn Toán, sao phải bỏ gần nhờ xa thế?"
Phùng Thiên Lãng ngốc thật hay giả ngốc vậy? Lý Minh Lan chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón trỏ không ngừng gõ nhẹ lên mặt.
Hôm nay Bành Oánh có thêm tự tin, giọng nói cũng cao hơn: "Nhưng mà bài tập khó như lần trước, mình cũng là hỏi cậu mới có đáp án."
"Cái đó đâu phải mình giải ra, mình có một cậu bạn cùng bàn đáng tin cậy mà." Phùng Thiên Lãng rốt cuộc cũng thông suốt, "Bành Oánh, hay là cậu hỏi thẳng Mạnh Trạch đi."
Phùng Thiên Lãng đứng dậy, nhường chỗ cho Bành Oánh, còn mình thì đi đến chỗ lối đi nhỏ giữa Mạnh Trạch và cửa sổ: "Câu hỏi của Bành Oánh rất điển hình, tôi cũng muốn nghe thử."
Bành Oánh hơi cụp mắt, liếc nhìn Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch lại nhìn thẳng về phía trước.
Lý Minh Lan không có động tĩnh gì.
Mạnh Trạch lạnh lùng lên tiếng: "Bài nào?"
Bành Oánh lập tức đưa sách bài tập qua, cô không dám ngồi vào chỗ của Phùng Thiên Lãng, vẫn đứng nguyên tại chỗ: "Lâm Uyển, Hàn Hiểu Yến cũng không hiểu bài này."
Phùng Thiên Lãng gật đầu: "Bài này tôi cũng không biết."
Lý Minh Lan lúc này mới hơi dựa ra sau, lưng tựa vào bàn học của Mạnh Trạch.
Bàn học của Mạnh Trạch rung lên một cái.
Cô đứng dậy, động tác rất mạnh.
Bàn học của cậu lại bị cô làm cho rung lên lần nữa.
"Phùng Thiên Lãng, tránh đường với nào." Lý Minh Lan mỉm cười.
"Ừ." Phùng Thiên Lãng lập tức nhường đường.
Ngón tay Lý Minh Lan gõ nhẹ lên mép bàn của Mạnh Trạch hai cái, giống như vô ý.
"Chính là chỗ chuyển đổi công thức từ dòng hai sang dòng ba, bọn mình không hiểu." Bành Oánh nhấn mạnh chữ "bọn mình", không phải chỉ là câu hỏi của riêng cô ấy.
Mạnh Trạch không nói gì, dùng bút liệt kê quá trình giải bài trên giấy nháp.
Phùng Thiên Lãng kích động không thôi: "Tôi biết ngay mà, Mạnh Trạch, cậu đúng là thần toán học."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!