Giải đấu cầu lông à.
Lý Minh Lan lập tức lục lại tủ quần áo của mình, nào là màu hồng cánh anh đào, nào là màu xanh da trời, rồi đến màu tím nho, đủ màu sắc sặc sỡ nhưng lại không hề có màu trắng tinh khôi nào.
Còn vài ngày nữa mới đến cuối tuần, cô phải đi sắm một bộ đồ thể thao màu trắng sữa mới được.
Tại sao lại là màu trắng sữa? Bởi vì trước mặt cô là một tiệm trà sữa, trước cửa treo một tấm bảng đen nhỏ, trên đó vẽ một ly trà sữa đang bốc khói nghi ngút, được tô đậm bốn chữ bằng phấn trắng: Hàng vừa mới về. Bên dưới là danh sách các sản phẩm mới, trong đó có cả bộ truyện tranh mà Lý Minh Lan đang theo dõi.
Không biết trong tập mới nhất, nhân vật nam có nét giống Mạnh Trạch có xuất hiện không nhỉ?
Lý Minh Lan gọi một ly trà sữa, cầm quyển truyện tranh lên, ngồi vào một góc.
Cuối cùng cô cũng đợi được đến cảnh nhân vật nam này xuất hiện, cô giơ cao quyển sách, lật đi lật lại hai trang đó để xem.
Bỗng nhiên, từ trong góc khuất vọng ra một câu nói: "Trời ơi, người mà cậu nói hôm đó là Mạnh Trạch á?" Là giọng của Hàn Hiểu Yến.
Tiệm trà sữa khá nhỏ, góc khuất tuy được gọi là phòng riêng, nhưng lại là kiểu nửa kín nửa hở, các bạn học đang bàn tán về Mạnh Trạch, Lý Minh Lan tất nhiên phải dỏng tai lên nghe.
"Ừ." Giọng nói nhỏ nhẹ này là của Bành Oánh trong lớp.
Hàn Hiểu Yến líu lo không ngừng, chuyện bé xé ra to, cũng không biết hạ giọng xuống: "Nhìn Mạnh Trạch lạnh lùng là vậy, nhưng mà tớ biết có rất nhiều bạn nữ thầm thích cậu ấy đấy. Bành Oánh, cậu nhút nhát như vậy, làm sao mà tranh giành với người ta được? Hơn nữa Mạnh Trạch còn ngồi trước mặt Lý Minh Lan nữa chứ."
"Lý Minh Lan xinh đẹp như vậy, tớ nghĩ có lẽ Mạnh Trạch..." Bành Oánh ngập ngừng.
"Mạnh Trạch không phải là người hời hợt như vậy…" Giọng nói đột ngột dừng lại, có lẽ Hàn Hiểu Yến cảm thấy mình không nên bênh vực Mạnh Trạch, bèn nói tiếp, "Cậu đừng thấy các bạn nam trong lớp đối xử với Lý Minh Lan rất tốt, thật ra là nể mặt thôi, cậu ta có Tôn Cảnh làm chỗ dựa, ai dám tỏ thái độ khó coi với cậu ta chứ."
Bành Oánh: "Tôn Cảnh với cậu ấy… chia tay rồi à?"
"Chuyện hợp hợp tan tan, người ngoài cuộc làm sao biết rõ được." Hàn Hiểu Yến nói, "Bành Oánh, dù sao thì Mạnh Trạch cũng là một chàng trai tốt, cậu nhút nhát như vậy là không được đâu."
"Cậu đừng nói lớn tiếng như vậy." Bành Oánh nói, "Chưa nói đến chuyện của Lý Minh Lan, chúng ta đều là học sinh lớp 12, Mạnh Trạch lại là học sinh giỏi, những lời đó... tớ không dám nói với cậu ấy."
"Chính vì Mạnh Trạch là học sinh giỏi, cậu thử nghĩ xem, sau này chúng ta với cậu ấy nhất định sẽ không học cùng một trường đại học, thời gian cậu có thể nắm bắt chính là khoảng thời gian trước kỳ thi đại học này."
"Bàn số ba, trà sữa chân châu." Tiếng gọi của chủ quán như đóng sập cánh cửa phòng riêng, sau đó giọng nói của Hàn Hiểu Yến và Bành Oánh nhỏ dần, Lý Minh Lan không nghe thấy gì nữa.
Bành Oánh là một cô gái gần như không có cảm giác tồn tại trong lớp 7, cùng với Lâm Uyển và Hàn Hiểu Yến là một nhóm ba người, nhưng Bành Oánh ít nói, tính cách hướng nội, luôn là người lắng nghe Lâm Uyển và Hàn Hiểu Yến nói chuyện.
Lý Minh Lan cảm thấy mình phải nhìn Bành Oánh bằng con mắt khác rồi.
Không phải ai cũng dám thổ lộ tâm sự thiếu nữ của mình cho bạn bè nghe, nhất là nói cho người không biết giữ mồm giữ miệng như Hàn Hiểu Yến.
Mạnh Trạch ở đâu cũng là tâm điểm chú ý, dù cậu có tính cách xấu xa, lạnh lùng, cũng không thể ngăn cản được sự yêu thích của các bạn nữ.
Lý Minh Lan nhìn khuôn mặt lạnh lùng trong truyện tranh, chẳng phải bản thân cô cũng đang ngày đêm nhớ nhung nam nhân vật này sao?
Sau kỳ thi đại học, Mạnh Trạch chắc sẽ đến miền Bắc nhỉ? Cậu ấy chuyển trường từ miền Bắc đến, còn cô thì đăng ký dự thi các trường ở miền Nam, đừng nói là học cùng một trường đại học, mà có khi hai người còn chẳng ở cùng một thành phố.
Lý Minh Lan khép quyển truyện tranh lại.
Nếu sau khi thi đại học xong, mỗi người một ngả, quả thật là rất đáng tiếc.Bố có buổi gặp mặt, mẹ phải tăng ca, Lý Minh Lan nhân tối nay đi mua một bộ đồ thể thao màu trắng, sau đó mua một phần cơm niêu mang về nhà.
Ở nhà một mình, cô tự do tự tại vô cùng.
Cô bật tivi lên, ăn cơm rất chậm, tâm trí đều dồn vào bộ phim truyền hình.
Miệng ngậm một cọng rau xanh, tay bấm điều khiển chuyển sang kênh Hồng Kông, vừa hay vang lên bài hát chủ đề kinh điển "Thiện Nữ U Hồn".
Nữ chính mặc áo trắng, lướt qua màn hình, đôi mắt như chứa đựng cả một hồ nước long lanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!