Điếu thuốc cháy đến tận đầu lọc, làn khói tan đi, chỉ còn lại những đốm lửa nhỏ li ti. Lý Minh Lan chờ đợi câu trả lời của Mạnh Trạch.
Cậu không có phản ứng gì.
Cô ngẩng đầu lên.
Thấy cậu vẫn luôn nghịch điếu thuốc, không phải đang hút, mà là dùng ngón tay kẹp lấy, lắc qua lắc lại không ngừng.
Khu rừng nhỏ này như có ma thuật, Mạnh Trạch đứng dưới tán cây, vẻ lạnh lùng như bị bóng cây xanh lay động, lộ ra chút trẻ con.
Cô gọi cậu: "Mạnh Trạch."
Ngón tay cậu kẹp lấy đầu thuốc, bẻ gãy: "Chuyện này cậu đừng lo, nếu Điêu Khôn còn đến đe dọa cậu, bảo cậu ta trực tiếp nói chuyện với tôi."
"Cậu muốn làm gì?" Mạnh Trạch thông minh hơn cô, chắc chắn sẽ có nhiều cách hơn cô.
"Tóm lại, cậu đừng lo."
Lý Minh Lan phồng má: "Nói cho tôi biết cậu có cách gì đi mà."
Mạnh Trạch muốn véo cho cái bản mặt như chú sóc con của cô một cái, nhưng cậu không làm vậy, chỉ dời mắt, gạt bỏ vẻ tham lam vừa rồi, lạnh lùng nói: "Về lớp học đi."Chiếc lá nhỏ trên áo Mạnh Trạch vẫn sắp rơi xuống.
Lý Minh Lan không nhịn được đưa tay ra muốn nhặt lấy, cuối cùng cô cũng nhặt được chiếc lá, nhưng lại vô tình kéo áo đồng phục của cậu một cái.
Cảnh tượng này vừa hay bị Lâm Uyển ở trên lầu nhìn thấy.
Cho đến khi hai người đến trước cửa lớp, Lâm Uyển bĩu môi, giọng điệu mỉa mai: "Chẳng lẽ đến kỳ thi thử lần ba, Lý Minh Lan lại có thể bùng nổ thành tích đáng kinh ngạc sao?"
"Mượn lời chúc tốt đẹp của cậu, tôi cũng mong có được thành tích đáng kinh ngạc." Lý Minh Lan đang định về lớp, lại quay đầu lại, thần bí nói, "À đúng rồi, Lâm Uyển, có lẽ cậu cũng sẽ có tin tức đáng kinh ngạc đấy."
Lâm Uyển nhíu mày: "Cái gì?"
Lý Minh Lan lại không nói nữa.
"Đồ trộm vặt." Lâm Uyển định đuổi theo, đột nhiên bị Mạnh Trạch chắn ngang, cô ta nhìn vào mắt cậu, sống lưng chợt lạnh toát.
Một người sống sờ sờ, suốt ngày trưng ra cái mặt như đưa đám, muốn dọa ai chứ?
Nhưng Lâm Uyển không dám đuổi theo Lý Minh Lan nữa.
Bước chân Mạnh Trạch hơi chậm lại, quay đầu thấy Điêu Khôn đang nhìn về phía này.
Lâm Uyển vừa rồi có thể nói ra hai chữ "trộm vặt", chứng tỏ Điêu Khôn vẫn chưa trả lại máy nghe nhạc.
Ngón tay phải Mạnh Trạch xoa xoa vài cái, chạm vào vết chai do cầm bút, cậu lại đi ra khỏi lớp.
Thầy Quách đã đứng ở cửa lớp: "Mạnh Trạch, em định đi đâu đấy? Đã vào lớp rồi."
Mạnh Trạch nói: "Em có việc muốn báo cáo với giáo viên chủ nhiệm."
Thầy Quách lắc đầu thở dài, thật sự là không quản được nữa rồi.
Điêu Khôn vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Mạnh Trạch, thấy cậu đột nhiên rời đi, cậu ta ngồi không yên, cứ xoay tới xoay lui trên ghế.
Lý Minh Lan cũng đang quan sát Điêu Khôn, có lẽ cậu ta cũng đang nghĩ giống cô, rốt cuộc Mạnh Trạch đang giở trò quỷ gì.
Mạnh Trạch quay lại, ung dung thong thả.
Thậm chí, Lý Minh Lan còn cảm thấy Mạnh Trạch cố ý dừng lại trước cửa lớp một chút, ném ánh mắt khó lường về phía Điêu Khôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!