Chương 35: Học tốt mười năm, học xấu ba ngày

Ban đêm, Lý Minh Lan trốn trong chăn, vén chăn nhìn ngực mình.

Cô ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, cơ thể phát triển sớm hơn những cô gái cùng tuổi.

Lúc đặt may đồng phục trường, cô đã cố tình đặt lớn hơn một cỡ, quần áo rộng rãi, vóc dáng không quá nổi bật.

Nhưng có những thứ, có giấu cũng không giấu được.

Quần áo của cô đủ màu sắc sặc sỡ, không mỏng manh, không để ai có cơ hội sàm sỡ.

Lần trước, cô cố tình mặc áo trắng để khiêu khích Mạnh Trạch.

Lúc đó cậu vẫn làm mặt tỉnh bơ.

Vì không trêu chọc được cậu, cô dần dần quên chuyện này.

Cô muốn xé bỏ lớp ngụy trang của Mạnh Trạch, nhưng không ngờ, một khi đã tháo bỏ mặt nạ, con người ta sẽ như biến thành một người khác.

Cô không biết phải làm sao, trong đầu lóe lên ý nghĩ tìm Dư Minh Hi, nhưng ngay sau đó, cô đã tự phủ nhận.

Nếu Dư Minh Hi biết chuyện, chắc chắn sẽ tức giận, sẽ đi đòi lại công bằng cho cô.

Chuyện tính sổ Lý Minh Lan cô có thể tự làm, không cần phải làm phiền người khác.

Vậy nên, cô không thể nói với bất kỳ ai.

Nói cái gì chứ? Nói cô bị Mạnh Trạch sàm sỡ, không những không rút dao chém người tại chỗ, ngược lại còn trốn trong chăn suy nghĩ lung tung, đây không phải là chuyện Lý Minh Lan sẽ làm.

Cô đột nhiên xuống giường lấy điện thoại.

Trong album ảnh có mấy trang tạp chí cô chụp ở quán net, chất lượng ảnh thấp không thể che giấu được những đường cong bốc lửa của các cô gái mặc bikini.

Chẳng lẽ Mạnh Trạch đã tưởng tượng cô thành những nữ người mẫu đó?

Lý Minh Lan kéo chăn lên, trùm kín đầu.

Tức chết đi được, không thèm nghĩ đến cậu ta nữa.Không chỉ có một người trằn trọc không ngủ được.

Chăn bị vo thành một đống, vứt chỏng chơ ở góc giường.

Đêm xuân, Mạnh Trạch ngồi tựa đầu giường, co gối.

Căn phòng của cậu không có gì trang trí, lúc chuyển nhà, bố cậu nhất quyết phải mang hết những giải thưởng năm xưa về, ngay cả bằng khen hồi tiểu học cũng không tha, nói là để trưng bày trong tủ sách.

Cuối cùng đều bị Mạnh Trạch nhét hết vào ngăn kéo.

Trong tủ sách bày vài cuốn sách mỹ thuật của ông ngoại, còn lại chủ yếu là sách bài tập của các môn học.

Cuộc sống thật nhạt nhẽo.

Buổi chiều Mạnh Trạch đã gọi điện cho tiệm sách cũ, hỏi về số tạp chí đó.

Ông chủ nói: "Hết rồi, cũ quá rồi, tôi cũng không thu mua tạp chí quá hạn, thật ra ở đây tôi còn có những thứ hấp dẫn hơn đấy."

"Cảm ơn ông chủ."

Thứ rẻ mạt nhất trên đời chính là hối hận.

Chỉ là nếu biết trước, Mạnh Trạch sẽ không vì cảm thấy có lỗi với sự nực cười của bố mà vứt bỏ cuốn tạp chí đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!