Chương 32: Nhà họ Mạnh hoang đường, không có gì là thật

Lý Minh Lan ngồi ở cửa hàng tiện lợi một lúc, rồi lại mua một chiếc bánh tuyết mị nương.

Cô sợ khi cơn thèm ngọt ập đến mà chưa kịp thưởng thức trọn vẹn hương vị ngọt ngào của chiếc bánh do Mạnh Trạch tặng, cô sẽ nuốt chửng nó mất.

Phương Thanh Nhiễm nói: "Thời tiết nóng rồi, tuyết mị nương không để được lâu đâu."

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở." Lý Minh Lan cất một chiếc bánh vào túi bên hông cặp sách, chiếc còn lại thì cho vào ngăn trong.

Vừa ra khỏi cổng trường, cô lại nhìn thấy quầy bán đậu hũ chiên hôm trước.

Người bán hàng khi đang chiên đậu hũ, không may để dầu nóng bắn vào chân một cậu bé.

Cậu bé đau đến khóc ré lên.

Người bán hàng lập tức bỏ xẻng xuống, cúi người bế cậu bé lên dỗ dành: "Ngoan nào, ngoan nào, không đau, không đau đâu con."

Một học sinh đang chờ mua đậu hũ lên tiếng: "Còn bán hàng không vậy? Cháu trả tiền rồi đấy."

"Xin lỗi, xin lỗi." Người bán hàng đặt đứa bé xuống, vội vàng làm việc.

Tiếng khóc của cậu bé vẫn không ngừng.

Lý Minh Lan đôi lúc rất ngưỡng mộ những đứa trẻ hễ đau là khóc, cô không thích khóc, lúc càng muốn khóc, cô càng cố kìm nén.

Những vị khách đang chờ đợi ngày càng lớn tiếng phàn nàn.

Cậu bé dường như nhận ra điều gì đó, nín khóc, nghẹn ngào, mở đôi mắt sợ hãi nhìn những người đang xếp hàng.

Lý Minh Lan khom người, lấy từ trong túi bên hông ra một chiếc bánh tuyết mị nương: "Nào, cái này giống cái hôm trước, ngọt lắm đấy, ăn xong rồi thì đừng khóc nữa nhé."

Cậu bé cầm chiếc bánh tuyết mị nương, không ăn ngay, phản ứng hơi chậm chạp, lau nước mắt nói: "Cảm ơn chị."

Bóng dáng người chị gái đã đi xa.

Cậu bé nắm chiếc hộp, bỗng phát hiện trước mặt lại có một người, rất cao.

Cậu bé ngẩng đầu lên, cậu bé đã gặp rất nhiều anh chị như thế, mặc đồng phục giống nhau, màu xanh, màu trắng, có người ăn mặc đẹp, có người thì không.

Người anh trai trước mặt giống như một cái cây đại thụ.

Khóe mắt cậu bé vẫn còn vương nước mắt, ngước nhìn đến mỏi, cậu bé dùng sức mở hộp, nhét viên bánh nhỏ màu trắng sữa vào miệng, mỉm cười với người bán hàng: "Bà ơi, ngọt thật đấy ạ."

Mạnh Trạch thờ ơ.Mạnh Trạch nhìn thấy xe của mẹ lái vào bãi đậu xe ở ngã tư, cậu bước chậm lại, thong thả vừa đi vừa ngắm hoa cỏ ven đường.

Mối quan hệ giữa cậu và mẹ trước đây không được coi là tâm đầu ý hợp, đến nay, cậu cũng chẳng còn giữ được chút lễ phép nào, chỉ còn lại sự cứng nhắc, khách sáo bề ngoài.

Sắp đến cửa nhà, cậu nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn bên trong, va đập xuống sàn nhà, như một tiếng nổ vang dội.

Phảng phất có tiếng bố vọng lại.

Bố mẹ cậu là cặp vợ chồng ân ái trong mắt người khác, như bố cậu đã nói, hai người môn đăng hộ đối, năng lực ngang nhau, ngày thường ai bận việc người nấy, ít khi cãi vã, "ầm ĩ, loảng xoảng" như hôm nay thật sự rất hiếm.

Tuy nhiên, Mạnh Trạch nhớ lại một hai năm nay, khoảnh khắc bố mẹ xuất hiện cùng nhau ngày càng ít, không phải người này tăng ca thì là người kia đi công tác.

Là con cháu trong nhà, Mạnh Trạch không thể can thiệp vào chuyện riêng của bố mẹ, có lẽ bố đã phát hiện ra dấu vết của mẹ, quả bom sắp sửa phát nổ?

Quả nhiên, Mạnh Trạch nghe thấy giọng bố đầy giận dữ: "Cô lén lút sau lưng tôi làm những gì? Những tin nhắn cô nhận được là có ý gì? Họ Hoàng kia nói những lời tục tĩu gì với cô?"

Mạnh Trạch không bước vào nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!