Thế nhưng, Lý Minh Lan không hề quay đầu lại, đến lúc này, cô không muốn nói chuyện với Mạnh Trạch, thậm chí một lời cảm ơn cũng không có.
Lời cảm ơn đơn giản không đủ để diễn tả, cô thà giữ nó trong lòng.
Mạnh Trạch hỏi cô tại sao không phản bác?
Nhưng cô không phản bác, chẳng phải cậu cũng đã đứng về phía cô rồi sao?
Đôi khi, thanh minh chỉ khiến người khác nghĩ mình yếu đuối.Buổi chiều có tiết thể dục, Điền Tân đứng trên bục giảng, vỗ tay nói: "Hôm nay có kiểm tra thể lực, mọi người cố gắng đi học đầy đủ nhé."
"Đi đi đi, nhất định phải đi." Trịnh Khắc Siêu là người hưởng ứng đầu tiên.
Lý Minh Lan vẫn cúi gằm mặt xuống bàn.
Chu Phác Ngọc cúi người xuống, buộc lại dây giày: "Hiếm khi được vận động một chút, cậu không đi học thể dục à?"
Sáng nay, khi từ nhà vệ sinh quay về, cô nàng nghe thấy Mạnh Trạch nói mấy câu, nên cũng tò mò về điểm tiếng Anh của Lý Minh Lan.
"Không đi đâu." Lý Minh Lan ôm bụng, "Ôi, đau bụng quá."
Chu Phác Ngọc nào có không biết trò mèo của cô bạn cùng bàn, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Nếu cậu thực sự không khỏe thì đến phòng y tế khám xem sao."
"Biết rồi." Lý Minh Lan phẩy tay chào tạm biệt Chu Phác Ngọc.
Mạnh Trạch dường như nhìn về phía này.
Nhưng khi cô nhìn sang, cậu đã quay đi mất.
Lý Minh Lan lắng nghe tiếng gió thổi vi vu ngoài cửa sổ, tiếng lá cây xào xạc, và cả tiếng còi xe vọng lại từ xa, dường như là từ ngoài cổng trường.
Bên ngoài cửa sổ, cô Dương đi ngang qua lớp 7, theo thói quen, cô quay đầu lại nhìn vào trong lớp.
Căn phòng học trống huơ trống hoác chỉ có mỗi Lý Minh Lan, hình như cô bé đang ngủ gật?
Cô Dương gõ cửa: "Lý Minh Lan."
"Có." Lý Minh Lan uể oải đứng dậy.
Trong giờ học, cô Dương rất thích gọi Lý Minh Lan đọc bài, cô cứ nghĩ mình có ấn tượng tốt trong mắt cô giáo.
Kết quả thì sao? Chẳng có gì chống lại được việc người khác đi mách lẻo sau lưng.
Giọng cô Dương ngày càng nghiêm khắc: "Hôm nay không phải có kiểm tra thể lực sao?"
"Dạ... vâng... em hơi mệt, đau bụng ạ." Lý Minh Lan nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Nghe ba chữ đó là cô Dương lại thấy đau đầu.
Có những học sinh, bị giáo viên mắng vài câu là nghe lời, lập tức sửa chữa, còn Lý Minh Lan thì không, lời nói cử chỉ đều toát lên vẻ ương bướng, khó bảo.
"Lý Minh Lan." Cô Dương chỉ vào tờ lịch đếm ngược, "Già mồm chỉ có hại cho bản thân em mà thôi." Nói xong, cô không quan tâm Lý Minh Lan nữa.
Lý Minh Lan khẽ cười chế giễu, cười chính mình, cười cả những người khác. Đối với cô, lớp học yên tĩnh này thực sự không phải là nơi thoải mái.
Cô duỗi người một cái, cảm thấy uể oải, trong miệng khô khốc, thèm thuồng hương vị trà sữa ở cổng trường.
Hành lang vắng tanh, Lý Minh Lan cúi thấp người, cô có kinh nghiệm rồi, cứ khom lưng đi là có thể tránh được ánh mắt của người khác, nhanh chóng lẻn xuống lầu.
Đi theo Tôn Cảnh lâu như vậy, cô cũng biết chỗ nào trèo tường dễ dàng mà không bị bảo vệ phát hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!