Không phải Lý Minh Lan chưa từng thấy trai đẹp, bố mẹ nhan sắc vượt trội nên sinh ra cả hai anh em đều là trai xinh gái đẹp.
Nhưng thiếu niên này không chỉ đẹp trai mà còn là ân nhân của cô, ông nội Lý phẫu thuật xong tâm trạng rất tốt, phối hợp với bác sĩ nên hồi phục rất nhanh.
Sau giữa hè, Lý Minh Lan tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại thiếu niên đó nữa, không ngờ cậu lại trở thành bạn cùng lớp của cô.
Chuông báo hết tiết vang lên, thầy Quách còn chưa đi ra ngoài, Lý Minh Lan đã quay đầu lại: "Hi."
Học sinh mới biểu hiện rất lạnh lùng.
Bạn cùng bàn rất nhiệt tình: "Hi." Giọng cao quãng tám, âm cuối hơi rung.
Cô cười: "Tôi tên Lý Minh Lan."
Bạn cùng bàn của cậu nói tiếp: "Tôi tên Phùng Thiên Lãng."
Bạn cùng bàn của cô cũng quay lại: "Tôi tên Chu Phác Ngọc."
Học sinh mới vẫn im lặng.
Lý Minh Lan trực tiếp hỏi: "Bạn cùng lớp, còn cậu thì sao?"
Cậu giống như người câm.
Phùng Thiên Lãng tọc mạch: "Cậu ấy tên Mạnh Trạch."
"Ồ, Mạnh Trạch." Lý Minh Lan lẩm nhẩm đọc cái tên này, "Lần trước cảm ơn cậu nhé." Câu này lẽ ra phải nói từ lâu rồi, chỉ là mùa hè năm ngoái không có cơ hội.
Phùng Thiên Lãng vẻ mặt tò mò: "Hai người quen nhau trước rồi sao?"
"Không quen." Mạnh Trạch đóng sách lại, đi ra khỏi lớp học.
Từng gặp không có nghĩa là quen.
*
Kỳ nghỉ hè năm ngoái, Mạnh Trạch bay từ bắc vào nam, ở lại nhà ông ngoại.
Ông ngoại dậy khá muộn, lại không thể ngồi yên mà thích đi khắp nơi.
Mạnh Trạch đi theo ông ngoại mở gian hàng tranh ở khắp thành phố, cậu chỉ có thể tranh thủ buổi sáng để đi tham quan triển lãm.
Cậu đi rất sớm.
Cửa phòng triển lãm được khóa bởi một chiếc khóa bằng đồng, bên trong không bật đèn, chỉ có bóng dáng cậu phản chiếu trên tấm kính đen.
Không gian bên ngoài đại sảnh không lớn, lại dựng một tấm biển quảng cáo, Mạnh Trạch đứng một chỗ cảm thấy quá gò bó, bèn đi thẳng lên tầng ba.
Tầng ba náo nhiệt hơn, dưới lầu có giới thiệu, ở đây mở một lớp bồi dưỡng mỹ thuật, người qua kẻ lại, Mạnh Trạch tìm một chỗ trống cạnh cây cột nghịch máy ảnh, nghiêng đầu qua chợt nhìn thấy dưới mái dốc của tòa nhà có một người đang chạy tới.
Mái tóc người đó tung bay, cũng có thể nói rằng chính cô ấy đang bay.
Ngón tay Mạnh Trạch vô thức ấn vào nút chụp, khi cậu ngước mắt lên thì người đó đã đi mất.
Cậu không biết đối phương trẻ hay già, nhưng khung cảnh vừa rồi quả thật rất đẹp.
Không có nhiếp ảnh gia nào là không đam mê cái đẹp, so với cảnh vừa rồi thì những cảnh khác đều rất tầm thường.
Mạnh Trạch cất máy ảnh, bắt đầu chơi trò chơi Rắn săn mồi trên điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!