Chương 28: Đến nay cô vẫn chưa ngửa bài với cậu, cô đã nắm được cái đuôi nhỏ của cậu rồi

Thuốc có lẽ chưa có tác dụng nhanh đến vậy, nhưng khi nước ấm trôi xuống dạ dày, Lý Minh Lan cảm thấy từ thượng vị đến hạ vị đều ấm áp hẳn lên.

Cô nghiêng đầu, cẩn thận đánh dấu từng đáp án của bài tập trắc nghiệm.

Bài đọc hiểu hôm nay không phải thể loại khoa học viễn tưởng, nhưng do bỏ lỡ khá nhiều thời gian, cô không có thời gian đọc kỹ, chỉ có thể phỏng đoán đáp án, cố gắng tô kín phần trả lời trước khi hết giờ.

Nhìn thấy hộp thuốc ở góc bàn, cô mới nhận ra cơn đau âm ỉ trong bụng cũng đã giảm đi nhiều.

Cô thở phào nhẹ nhõm, duỗi người ra sau: "Lại xong một môn rồi."

Cô quay đầu sang.

Mạnh Trạch vẫn đang cúi đầu chăm chú đọc sách tiếng Anh, dù đã làm bài xong.

Cùng là kiểu người lạnh lùng, nhưng Tôn Cảnh lại có thể nói chuyện phiếm, pha trò, rất gần gũi.

Còn Mạnh Trạch thì hoàn toàn không bao giờ cười, dường như không màng đến mọi thứ xung quanh, thậm chí còn có chút gì đó cao ngạo.

Lý Minh Lan cúi người xuống, ghé cằm lên góc bàn của Mạnh Trạch: "Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, cậu đúng là người tốt."

Mạnh Trạch khép sách lại: "Trả nợ ân tình lần trước."

"Lần nào?" Cô không nhớ rõ.

Mạnh Trạch cũng không nói gì thêm.

Phùng Thiên Lãng lúc này mới có thời gian suy nghĩ về dụng ý đưa thuốc của Mạnh Trạch, có phải là không muốn đối thủ của mình chết quá nhanh? Dù là có hay không, Phùng Thiên Lãng cũng phải thừa nhận: "Mạnh Trạch, cậu đúng là người tốt."

Mạnh Trạch: "Tôi không phải."

Lý Minh Lan chen vào: "Cậu chỉ là xấu hổ thôi."

Mạnh Trạch: "..."

Phùng Thiên Lãng: "Hai cậu làm xong bài chưa?"

"Phần nghe thì chịu rồi, nhưng cũng cố viết xong bài luận." Lý Minh Lan cười, "Còn phần trắc nghiệm, bốn đáp án chọn cái dài nhất, phó mặc cho số phận."

Mạnh Trạch rời khỏi phòng thi lâu hơn Lý Minh Lan, lúc nộp bài, Phùng Thiên Lãng liếc nhìn bài thi của Mạnh Trạch, cậu quay lại quá muộn nên phần bài luận vẫn còn trống trơn.

Phùng Thiên Lãng thở dài: "Mạnh Trạch, tiếc cho cậu quá, nhưng mà, đau bụng cũng chẳng còn cách nào."

Lý Minh Lan: "Ơ, cậu cũng đau bụng à?"

Mạnh Trạch vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Phùng Thiên Lãng gật đầu: "Ừ, nếu không phải tình huống khẩn cấp, Mạnh Trạch cũng đâu có rời khỏi phòng thi."

Lý Minh Lan đưa hộp thuốc lại cho Mạnh Trạch: "Này, cậu cũng uống một viên đi."

Cô thấy lạ, Mạnh Trạch lấy thuốc ở đâu ra? Học sinh muốn mua thuốc phải ra khỏi cổng trường, đi đến ngã tư mới có tiệm thuốc, không thể nào vì cô mà cậu chạy xa như vậy được, hóa ra là cậu cũng bị đau bụng.

Nhưng dù sao cậu cũng đã chia sẻ thuốc với cô, coi như cũng có chút tình bạn bè: "Mạnh Trạch, cảm ơn cậu nhé."

Chu Phác Ngọc lên tiếng: "Có phải do thời tiết không? Sao mọi người đều bị đau bụng thế?"

"Chắc vậy." Lý Minh Lan đứng dậy, xoa bụng theo chiều kim đồng hồ, "Mạnh Trạch, cậu học theo tôi nè, rất dễ chịu đó."

"Cảm ơn." Tuy nhiên, tay cậu vẫn không hề động đậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!