Chương 27: Uống với nước ấm, một viên

Lý Minh Lan thèm nhỏ dãi hộp lưỡi vịt kia, nhưng cô hoàn toàn không ngờ phản xạ của mình lại chậm đến thế.

Khi cô Dương bước vào lớp học với tập đề tiếng Anh trên tay, bụng của Lý Minh Lan kêu lên. Cô cố nhịn, rồi lại thấy bình thường.

Cô tự cười nhạo bản thân đã làm quá lên, thỉnh thoảng chỉ kêu "rột rột" mà thôi.

Cô Dương đứng trên bục giảng, nói: "Hôm nay là kỳ thi thử lần thứ hai, các em hãy giữ tâm lý thoải mái, nhưng khi làm bài phải thật cẩn thận như đang đối mặt với kỳ thi đại học vậy."

Lý Minh Lan biết mình học kém nhất lớp nên chẳng thấy căng thẳng. Căng thẳng chính là cái bụng của cô, nó cứ co thắt từng cơn, rồi chuyển thành một cơn đau quặn thấu trời.

Cô không thể đứng thẳng người, phải gập người xuống, giơ tay xin phép.

Cô Dương hỏi han mãi.

Lý Minh Lan không trả lời, gục đầu xuống bàn. Một là cô không tiện nói ra trước mặt mọi người, hai là cơn đau bụng quá dữ dội, như thể có hàng ngàn con dao nhỏ đang chém vào ruột gan. Toàn thân cô lạnh toát, nhưng mồ hôi lại túa ra như tắm.

Cô Dương bước xuống: "Lý Minh Lan, em sao vậy?"

Lý Minh Lan hít một hơi: "Cô ơi, em đau bụng..."

Cô Dương nhìn sắc mặt của Lý Minh Lan, quả thực là có vẻ không ổn, cô nói: "Em đi đi."

Lý Minh Lan cố gắng đứng dậy, chống tay lên hông.

Chu Phác Ngọc vội vàng nói: "Để tớ dìu cậu."

Ơn trời, nếu không có Chu Phác Ngọc, Lý Minh Lan cũng không biết mình có thể lê lết đến nhà vệ sinh hay không.

Một lúc sau, Chu Phác Ngọc quay lại phòng thi.

Còn Lý Minh Lan thì vẫn bặt vô âm tín.

Mạnh Trạch biết cô vẫn chưa quay lại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy tờ đề tiếng Anh trống trơn trên bàn của Lý Minh Lan, rồi lại hướng mắt về phía hành lang vắng hoe.

Cậu làm bài được một lúc, tính toán thời gian, Lý Minh Lan đã đi gần mười lăm phút rồi.

Cô Dương không có ý định đi tìm, vẫn ngồi chễm chệ trên bục giảng.

Bên ngoài cửa sổ, Tôn Cảnh lướt qua.

Mạnh Trạch dừng bút, giơ tay xin phép.

Cô Dương lập tức hỏi: "Mạnh Trạch, có việc gì vậy?"

"Em đau bụng." Lý do đơn giản như thể chỉ là lấy lệ.

Cô Dương gật đầu: "Em đi đi."

Mạnh Trạch chạy như bay ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của Tôn Cảnh khuất sau cầu thang.

Xuống đến tầng dưới, chỉ còn mỗi Tôn Cảnh.

Lý Minh Lan không đi theo hắn.

Giờ này, người có thể ở trong nhà vệ sinh, ngoài giáo viên ra, thì chỉ có những học sinh trốn thi.

Mạnh Trạch đi vào nhà vệ sinh nam rửa tay. Vòi nước mở nhỏ, dòng nước chảy xuống tay cậu rồi rơi xuống đất gần như không một tiếng động.

Cho đến khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu lập tức tắt vòi nước và bước ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!