Cuối tuần, tiết Thanh minh.
Ông bà nội của Mạnh Trạch mất sớm.
Bà Mạnh chưa từng gặp mặt bố mẹ chồng, sau khi bà về nhà họ Mạnh, cũng theo chồng đi tảo mộ vài lần.
Sau này, gia đình Mạnh Trạch chuyển ra Bắc, bà Mạnh lấy lý do công việc bận rộn nên không về nữa.
Dần dần, vợ chồng nhà họ Mạnh mỗi người một ngả trong ngày Thanh minh.
Buổi sáng, ông Mạnh, Mạnh Trạch cùng em trai của ông Mạnh đi viếng mộ.
Buổi trưa, ông Mạnh lái xe đưa con trai về: "Bố có việc, không đi cùng hai mẹ con được."
Mạnh Trạch xuống xe nhưng không về nhà mà tự mình bắt xe đến một nghĩa trang khác.
Ông ngoại mất vào những ngày giáp Tết, nhồi máu cơ tim cấp tính, khi đưa đến bệnh viện thì đã bỏ lỡ thời gian vàng để cấp cứu.
Mạnh Trạch đã không thể gặp mặt ông lần cuối.
Năm Mạnh Trạch ba tuổi, công việc của mẹ cậu phát triển, bà vô cùng bận rộn, sự nghiệp của bố cậu cũng đang trên đà thăng tiến, hai người bàn bạc, gửi Mạnh Trạch về nhà ngoại.
Mạnh Trạch sống cùng ông ngoại mười năm, học vẽ mười năm, kết quả là ông ngoại từ bỏ, thừa nhận gen nghệ thuật của mình đã bị đứt đoạn.
Lên cấp hai, bố mẹ Mạnh Trạch cảm thấy con trai đã có thể tự chăm sóc bản thân nên đưa cậu về.
Thời gian sống cùng ông ngoại, Mạnh Trạch thường mặc quần áo màu trắng, bởi ông ngoại rất thích mặc đồ đôi.
Tình cảm gia đình theo sự ra đi của ông ngoại mà phai nhạt, Mạnh Trạch cho đến nay cũng không mặc áo phông trắng nữa.
Trời không có nắng, khắp nơi bao phủ bởi những đám mây đen u ám.
Nghĩa trang yên tĩnh.
Mạnh Trạch đặt bó hoa trắng trước mộ, chẳng mấy chốc, những cánh hoa đã ướt đẫm nước mưa.
Trong bức ảnh trên bia mộ, ông ngoại vẫn chưa già, tóc bạc trắng, gương mặt hiền từ.
Ông ngoại có một bức thư pháp với nét chữ mạnh mẽ, là câu ông thường xuyên nhắc nhở: "Gia hoà vạn sự hưng".
Mạnh Trạch ghi nhớ từng nét bút trong bức thư pháp: "Ông ngoại, cháu chuyển trường rồi, đây là cảnh trường học cháu chụp."
Cậu đặt một bức ảnh trước mộ.
Cổng trường trung học Nham Nguy là khung cảnh có khí thế nhất, cột đá uy nghiêm, bậc thang rộng lớn, bức ảnh được chụp vào giờ tan học, những gương mặt trong ảnh tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Mạnh Trạch: "Cháu luôn ghi nhớ lời dặn dò của ông, đóng góp một phần nhỏ bé cho sự hòa thuận của gia đình."
Bố cậu là "rể quý", mẹ cậu là con gái được ông ngoại yêu thương.
Có những chuyện, ông ngoại biết sẽ phiền lòng, chi bằng giấu nhẹm đi.Mấy ngày nay, góc này của lớp 7 như biến thành hai thái cực nóng lạnh.
Phùng Thiên Lãng ngồi giữa, chỉ cảm thấy tia lửa bắn tung tóe, cậu ta khẽ hỏi Mạnh Trạch: "Lần thi thử trước cậu đạt điểm cao nhất khối, sao cô không chuyển cậu lên đầu?"
Cô có hỏi, nhưng chính Mạnh Trạch từ chối, cậu nói: "Dù sao thì kỳ thi thử lần hai cũng sắp đến rồi, đến lúc đó xin cô cũng được."
Nghe vậy, Phùng Thiên Lãng có chút ngại ngùng, sợ Mạnh Trạch nghĩ rằng mình không muốn làm bạn cùng bàn với cậu: "Mạnh Trạch, thật ra cậu ngồi đây hay ngồi trên kia cũng như nhau, cao thủ chân chính chưa bao giờ câu nệ về môi trường xung quanh."
Mạnh Trạch: "Tôi bị cận thị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!