Lý Minh Lan chỉ có duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh.
Cô vọc vạch những chiếc móc áo trong tủ, đẩy từ trái sang phải, từ phải sang trái, rồi chọn một chiếc áo thun dài tay màu trắng ở giữa, ướm thử lên người.
Chất liệu áo thu dày dặn, hơi rộng, ở giữa áo vẽ một hình hoạt hình kỳ quặc.
Phong tình một khi va chạm với trẻ con thì sẽ tan biến thành mây khói.
Hôm qua cũng không phải cô bị Mạnh Trạch lợi dụng không không, chỉ là kích thích cậu một chút thôi.
Tiết đọc buổi sáng đã qua hơn nửa Lý Minh Lan mới đến lớp, khi ngồi xuống, cô đặc biệt chú ý đến Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch trải bài tập toán ra, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt nhỏ dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, trầm tĩnh nhưng ẩn chứa nét u ám.
"Lý Minh Lan." Lớp phó gọi.
"Có." Lý Minh Lan lập tức đi lên hàng đầu.
Lúc này Mạnh Trạch mới quay mặt lại.
Những gì cậu có thể nhìn thấy, người khác cũng có thể.
Cô sấn sổ chạy đến trước mặt lớp phó, khóa kéo áo mở toang... Mạnh Trạch đóng sách lại, lực rất mạnh, như thể ném mạnh lên bàn.
Phùng Thiên Lãng giật mình: "Mạnh... Trạch... chào buổi sáng."
"Ừm." Mạnh Trạch đứng dậy, đi lên hàng đầu.
Lý Minh Lan cúi nửa người, đứng bên cạnh chỗ ngồi của lớp phó: "Cho tôi mượn cái này nhé."
"Được, được." Lớp phó liên tục gật đầu.
Lớp trưởng thò đầu về phía cô: "Lý Minh Lan, cần đề thi tiếng Anh không?"
"Cũng cần luôn, cảm ơn lớp trưởng, cảm ơn lớp phó." Cô gọi hai người vô cùng ngọt ngào.
Mạnh Trạch đụng phải tay cô.
"Ây da." Lý Minh Lan quay đầu lại.
Hành lang rộng như vậy, cô đã cố gắng dựa sát vào lớp phó rồi.
Còn Mạnh Trạch, hai tay đút trong túi áo khoác, một người đi như hai người, đụng phải người mà không hề xin lỗi, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Lý Minh Lan không chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại, lại nép sát người lớp phó hơn, vô tình khuỷu tay cô chạm khuỷu tay lớp phó.
Lớp phó lập tức đỏ mặt tía tai, chủ động dịch ghế về phía bên kia.
Tay Mạnh Trạch đột nhiên rút ra khỏi túi áo, cậu không tạo dáng nữa, không gian đột nhiên trở nên rộng rãi.
Lý Minh Lan ôm đề thi mượn được trong lòng, xoay người đi, vạt áo đồng phục vung phải mu bàn tay cậu, bím tóc cũng gần như quất vào mặt cậu một cái.
Rất nhẹ, không đau.
Mạnh Trạch nhìn rõ rồi, hôm nay cô không mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh hôm qua, mà là một chiếc áo dày dặn kiểu thu đông, ở giữa có một con mèo mũm mĩm hai mắt mở to, che hết những gì cần che.
Cậu vuốt mu bàn tay, quay về chỗ ngồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!