Cuối tuần, rốt cuộc Vương Huy cũng có dịp ra ngoài một chuyến, hẹn Mạnh Trạch đến tiệm ảnh, bảo là để Mạnh Trạch góp ý cho những bức ảnh cậu ta chụp.
Chủ tiệm ảnh đựng những bức ảnh đã rửa trong một phong bì, cậu và Vương Huy là khách quen, nói: "Lần này cậu chụp đẹp đấy."
Nhận được lời khen, Vương Huy cười lớn, không hề khách khí: "Đúng vậy."
Cậu ta nóng lòng muốn xem tác phẩm của mình, chỉ vào cửa hàng McDonald"s ở ngã tư đường: "Mạnh Trạch, hôm nay tôi khao, đi thôi."
Cầm phong bì trong tay, Vương Huy mãi không mở ra, cậu ta mua hai phần combo, nhấp một ngụm coca lạnh, rồi mới nghiêm túc mở phong bì.
Giống như chơi bài poker, cậu ta trải từng bức ảnh thành hình chữ quạt.
Bức ảnh của Lý Minh Lan được chủ tiệm ảnh đặt ở trên cùng.
Khi mở ra, cô ở ngoài cùng bên phải, nhưng cũng là người nổi bật nhất.
Vương Huy chuyển bức ảnh này về vị trí ở giữa: "Mạnh Trạch, cậu có thấy bố cục và ánh sáng của tôi đã tiến bộ hơn một bậc rồi không?"
Người xuất sắc là mẫu ảnh, nhưng Vương Huy lại khoe khoang kỹ thuật chụp ảnh của mình.
Lý Minh Lan hiện diện trên giấy ảnh, Mạnh Trạch cảm thấy mình mới thật sự nhìn rõ vóc dáng của cô.
Trong lớp học chỉ thấy cô lòe loẹt diêm dúa.
Vương Huy khen ngợi: "Vóc dáng thật nóng bỏng, chẳng trách Lý Minh Lan lại kiêu ngạo như vậy, con trai mà, luôn rất khoan dung đối với người đẹp, hơn nữa cậu ấy lại hay cười, người đẹp hay cười, tôi nhìn mà tim như muốn tan chảy."
Mạnh Trạch dùng hai ngón tay kẹp bức ảnh, đầu ngón trỏ dừng ngay vị trí nóng bỏng.
Cậu trả ảnh lại cho Vương Huy, sau đó nhìn ngón trỏ của mình.
Chắc hẳn là đã lót thêm miếng mút, nên núi đồi mới cao chót vót như vậy.
*
Cũng là cuối tuần, Lý Minh Lan đến Học viện Mỹ thuật tham gia kỳ thi sơ tuyển.
Suốt đường đi Lý Húc Bân không nói gì, đến điểm thi, anh bảo em gái yên tâm: "Anh đã nói chuyện với thầy giáo dạy mỹ thuật rồi, có thể ôm chân Phật thì ôm, không ôm được thì sau này vẫn còn trường khác để chọn."
Lý Minh Lan nắm chặt nắm tay: "Anh, em sẽ cố gắng."
Tháng mười hai năm ngoái, cô tham gia kỳ thi mỹ thuật thống nhất với thái độ qua loa cho xong chuyện, có thể đạt điểm qua là nhờ trời phù hộ.
Để đối mặt với kỳ thi sơ tuyển, cô luyện tập hàng ngày, luyện nhiều hơn trước, nhưng kỹ năng vẽ lại không bằng trước.
Chẳng biết trước kia cô đã đoạt giải bằng cách nào.
Con người mà, đúng là không nên có lòng hiếu thắng, vì Lý Minh Lan muốn đạt thành tích tốt nên tốc độ vẽ của cô lại càng chậm.
Thời gian thi kết thúc, bản thân cô cũng cảm thấy độ hoàn chỉnh còn thiếu sót, đành phải miễn cưỡng nộp bài.
*
Lý Minh Lan vừa về đến nhà.
Bà Lý bước tới hỏi: "Thi cử thế nào?"
"Chắc cũng giống như kết quả thi thống nhất." Phật tổ chắc chắn sẽ không phù hộ cho cô nữa, "Mẹ, cứ nghe theo số mệnh đi."
Bà Lý nghĩ thoáng: "Không sao, sau kỳ thi sơ tuyển vẫn còn thi vòng hai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!