Chương 22: Tôi phát hiện ra một bí mật

Hai ngày nay Lý Minh Lan không thèm để ý tới Mạnh Trạch, giống như lớp 7 không có người này.

Ngoại trừ Phùng Thiên Lãng, không có học sinh lớp 7 nào nói chuyện với Mạnh Trạch cả. Dần dần, có tin đồn rằng không ai trong lớp 7 để ý đến Mạnh Trạch.

Sau đó, Lý Minh Lan thay đổi cách tiếp cận, cô khiêu khích Mạnh Trạch.

Vài ngày sau, trời chuyển nhiều mây, gió lại mạnh hơn.

Lý Minh Lan mặc một chiếc áo len màu tím nhạt cổ cao ôm lấy khuôn mặt bị gió thổi đỏ ửng của mình, vừa vào lớp học liền đi đóng cửa sổ lại: "Hôm nay trời lại lạnh, tháng ba mùa xuân mà sợ thật."

Mạnh Trạch đã chừa lại một khoảng không gian đủ rộng cho cô.

Khi cô quay lại thấy trống không. Cô dịch ghế của mình ra sau, chiếc ghế đụng vào bàn của cậu.

Cậu ngước mắt lên.

Cô nhe răng, phát ra tiếng "hi" từ kẽ răng.

Cậu cúi đầu đọc sách. Đột nhiên, chiếc bàn bị cô kéo lên, cậu lập tức giữ lại.

Lý Minh Lan dứt khoát quay người lại đối mặt với cậu, hai tay dùng sức kéo mạnh chân bàn cậu.

Mạnh Trạch lạnh lùng quát: "Lý Minh Lan."

Cô cười giả tạo.

Cậu ghì chặt bàn.

Cô không thể kéo được nữa bèn bỏ cuộc, hít một hơi thật sâu: "Phù, cuối cùng trời cũng hết lạnh rồi."

Hóa ra là dùng bàn của cậu để tập thể dục? Mạnh Trạch hỏi Phùng Thiên Lãng: "Tôi đứng đầu khối có thể xin đổi chỗ được đúng không?"

Phùng Thiên Lãng gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mới khai giảng hơn một tháng, chưa đến thời gian điều chỉnh cả lớp, giáo viên chủ nhiệm có thể xếp cho cậu ngồi riêng."

Đây là góc vắng vẻ nhất, nếu các bạn ở hàng ghế đầu bị dời xuống, chắc chắn sẽ có người oán thán, có lẽ chỉ có những người ở hàng ghế sau mới không quan tâm đến việc mình ngồi ở đâu.

Phùng Thiên Lãng vừa mới chứng kiến màn đọ sức của Mạnh Trạch và Lý Minh Lan, thì thầm: "Hai người tốt nhất nên tách ra."

Lý Minh Lan không chỉ khiêu khích mà cô còn đang quan sát, vẻ lạnh lùng của Mạnh Trạch cũng phân ra nhiều tầng.

Mấy ngày nay, nói cậu lạnh lùng sẽ là nông cạn, cậu còn có thêm cảm xúc nữa.

Lý Minh Lan không đoán được, nhưng cô lại cảm thấy rất vui và thú vị.

Sớm muộn gì Mạnh Trạch cũng sẽ bị dồn vào chân tường, nhưng nếu bị dồn vào chân tường thì sao? Cô quen cậu được hơn một tháng, ngoài sự lạnh lùng ra thì cậu không có vũ khí nào khác.

Nhưng cô không thể nhìn thấu cậu, làm sao có thể biết được cậu dám giận nhưng không dám nói?

Kỳ thi trường mỹ thuật sắp đến, Lý Minh Lan tranh thủ thời gian, sử dụng thời gian nhàn rỗi để luyện tập kiểm soát bút.

Trong tiết toán này, đầu óc cô quay cuồng, mở hộp bút chì hai tầng của mình ra.

Cô đẩy tầng trên lên, chỉ thấy bút chì mỹ thuật đã chất đầy, thậm chí còn nhiều hơn cả tầng dưới. Suy cho cùng, mỹ thuật mới là lối thoát của cô.

Cô chợt nghĩ, chẳng phải Mạnh Trạch cũng giống hệt hộp bút này sao?

Bề ngoài là một tầng nhưng bên trong có lẽ còn có một tầng nữa.

Cô vốn biết cậu là người mâu thuẫn, nhưng lúc bố và anh trai thảo luận tin tức đã từng nói rằng: "Dưới bề ngoài hay thay đổi của một người nhất định phải có bản chất bất biến."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!