Nhà thi đấu trống huơ, không có ghế, mỗi học sinh còn phải bê một chiếc ghế đẩu.
Ghế dành cho lớp 12/7 được xếp ở bên trái của mấy hàng cuối cùng.
Lý Minh Lan còn chưa đặt ghế xuống đã nhìn sang nói: "Ở đây nhìn không rõ người trên sân khấu."
"Vậy mới thoải mái." Chu Phác Ngọc ngồi xuống duỗi người, "Chúng ta không nhìn rõ trên sân khấu, trên sân khấu cũng không nhìn rõ chúng ta, có ngáp cũng không ai biết."
"Hôm nay có tiết mục áp chót của lớp 7 chúng ta, tớ đi đổi chỗ với người phía trước." Lý Minh Lan chen đến hàng đầu tiên của lớp 7, "Điêu Khôn, cậu có thể đổi chỗ với tôi được không?"
Điêu Khôn chỉ mong sao được ngồi ở hàng cuối: "Đương nhiên."
Lý Minh Lan ngồi xuống, ngẩng cao đầu, thật ra vẫn không nhìn rõ trên sân khấu.
Cô ngồi cạnh lớp phó.
Lớp phó đẩy mắt kính: "Cuối cùng cũng có người đại diện lớp 7 lên phát biểu." Cậu ta hổ thẹn, là cán bộ lớp mà thua một học sinh chuyển trường.
Lớp trưởng thẳng thắn hơn lớp phó: "Đừng nói là khóa chúng ta, mấy năm trước, lớp 7 cũng đều chưa bao giờ huy hoàng như vậy."
Chịu thôi, hầu hết những học sinh có quan hệ ở trường cấp ba Nham Nguy đều tập trung ở lớp 7, lớp 12/7 là trại học dở nổi tiếng.
Lý Minh Lan: "Khó trách nhà trường đồng ý cho cậu ấy chuyển đến vào học kỳ này."
Lớp trưởng: "Vinh dự của cậu ấy có lẽ không nằm ở Nham Nguy."
Lý Minh Lan: "Tại sao?"
Lớp trưởng: "Giờ đã là học kỳ hai lớp 12 rồi, học bạ của Mạnh Trạch vẫn chưa được chuyển đến phải không? Cậu ấy phải quay lại trường cấp ba ban đầu để thi đại học."
Lớp phó: "Sau này nếu cậu ấy trúng tuyển vào trường đại học hạng nhất thì cũng không tính phần cho Nham Nguy?"
"Không tính." Lớp trưởng nói, "Nhưng trường mình vẫn có thể dùng cậu ấy để tuyên truyền."
Lớp phó: "Trước đây Mạnh Trạch học trường cấp ba nào?"
Lớp trưởng quay sang Lý Minh Lan: "Lớp chúng ta chỉ có cậu là thân với Mạnh Trạch nhất, cậu có biết không?"
Hóa ra trong mắt các bạn khác, mối quan hệ của cô và Mạnh Trạch được gọi là thân thiết? Chân tướng sự thật chưa chắc là vậy, nhưng Lý Minh Lan cười: "Không biết, lần sau tôi sẽ hỏi."
Chu Phác Ngọc cũng mang một chiếc ghế đẩu tới: "Điêu Khôn không thể ngồi yên trên ghế, lắc lư trái phải, đụng tớ mấy lần."
"Ngồi đây." Lý Minh Lan dịch qua nhường chỗ cho Chu Phác Ngọc, "Nào, cổ vũ cho lớp 7!"
*
Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia đang chuẩn bị sau cánh gà.
Cả hai đều là những học sinh có kinh nghiệm nên không hề hoang mang.
Trường cấp ba Nham Nguy chưa bao giờ rình rang thế này. Chỉ có năm nay là có sự tham gia của một số lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu của hội trường, thầy hướng dẫn căn dặn lần thứ ba: "Hai em phải mang lại vinh quang cho trường trung học phổ thông Nham Nguy chúng ta."
"Vâng."
Trên sân khấu, giọng hiệu trưởng vang lên, các học sinh ngồi dưới vỗ tay không ngớt.
Lý Nghi Gia yên lặng lắng nghe, sau đó đi soi gương, chỉnh trang lại diện mạo.
Cô nàng thấp hơn Mạnh Trạch một cái đầu, nhưng bóng của hai người chồng lên nhau trong một mặt phẳng, như thể cậu đứng ngay sau lưng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!