Chương 17: Có phải Tuyết Mị Nương của tôi đặc biệt ngọt không?

Lý Minh Lan chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa đập vào cửa sổ, cảnh đêm biến thành ảo ảnh.

Cô cảm thấy buồn chán, dứt khoát lấy một cây bút chì khoanh nhang muỗi trên giấy.

Chu Phác Ngọc cúi đầu viết bài tập, khóe mắt nhìn thấy cổ tay Lý Minh Lan không ngừng xoay vòng thì hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Luyện kiểm soát bút."

"Tớ tưởng hôm nay cậu ở lại để làm bài tập."

"Tớ cũng muốn lắm, nhưng ngay cả câu hỏi tớ cũng không hiểu. Bố mẹ tớ truyền hết gen giỏi cho anh trai tớ rồi, không chia cho tớ chút nào cả." Lý Minh Lan đột nhiên nhìn thấy Mạnh Trạch ở ngoài cửa lớp, cô dừng bút, chớp mắt mấy cái, "Ủa, sao cậu ấy lại quay lại?"

Cô thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người lại.

Tên đại lừa đảo này đã lừa cô thê thảm, cô nói cậu giống như một vực sâu, thâm tàng bất lộ, sâu không thể dò.

Học sinh đứng đầu môn Toán chép bài tập của cô, lòng dạ hiểm ác.

Uổng công cô còn nghĩ cậu là một người có quy củ.

Trước đây Mạnh Trạch vào lớp từ cửa sau rồi trực tiếp ngồi xuống, không cần đi ngang qua chỗ ngồi của Lý Minh Lan, nhưng hôm nay cô quay đầu lại liền phát hiện cậu đang đứng bên cạnh mình.

Không có nhiều khoảng trống giữa cô và cửa sổ.

Cậu đứng đây vô cùng chật chội.

Lý Minh Lan dựa sát vào Chu Phác Ngọc, ngẩng đầu lên: "Làm gì thế? Ở đây cản trở tôi thưởng thức cảnh đêm đấy."

"Lý Minh Lan." Mạnh Trạch bị mưa gió bao phủ, cả người lạnh buốt, chỉ có hơi thở là ấm áp.

Cô nhướng mày, có lẽ là ảo giác, lúc này Mạnh Trạch có chút khép nép, nói ra thì cậu mới chuyển trường đến đây được một tháng nhưng chẳng có khi nào "khép" hay "nép" cả.

Cậu hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Gặp ma thật rồi, đây đâu phải là cách hỏi của Mạnh Trạch, đầu cô càng lúc càng ngẩng cao.

Khuôn mặt cậu bình thường khá hờ hững, nhưng lúc này lại lạnh lùng một cách thâm trầm.

Cô hỏi: "Sao thế? Muốn mời tôi ăn cơm?"

"Ừ." Mạnh Trạch gật đầu.

Đừng nói Lý Minh Lan, ngay cả Chu Phác Ngọc cũng kinh ngạc nhìn cậu.

Lý Minh Lan cười: "Đây không phải là hạng nhất môn Toán lớp chúng ta sao? Học nói tiếng người từ khi nào vậy?"

"Nếu như cậu chưa ăn tối thì tối nay tôi mời cậu đi ăn."

Có ý đồ gì đây? Lý Minh Lan không trả lời ngay, cô đứng dậy.

Dáng cô cao gầy, bình thường đứng giữa các học sinh nữ luôn rất cao và nổi bật.

Mạnh Trạch cao hơn.

Cô vẫn phải ngẩng đầu lên: "Thật hiếm khi, bạn Mạnh Trạch của chúng ta còn biết ân cần niềm nở nữa."

"Bạn Lý Minh Lan của chúng ta có chấp nhận sự niềm nở ân cần này không?" Giọng điệu của Mạnh Trạch dù có dịu đến mấy cũng vẫn cứ lạnh lùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!