Học sinh lớp 12 đã quen với việc giải đề vô tận, hết kỳ thi này đến kỳ thi khác.
Việc chấn chỉnh nề nếp lớp học vào cuối học kỳ trước của lớp 7 không phải không có hiệu quả, ít nhất trong lần thi thử này, lớp học rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của giấy bút.
Lý Minh Lan gặp phải câu khó, cô quay đầu nhìn thấy một bóng cây dưới cửa kính, thân cây cao to đỡ nha bào màu xanh hồng, một vòng ánh sáng như một chiếc đĩa bạc lơ lửng cạnh thân cây.
Vô cùng dễ chịu.
Cấp bách là người đang làm bài thi trong lớp.
Cuối cùng cũng thi xong môn cuối cùng.
"Giải phóng rồi." Lý Minh Lan một tay che sau gáy, ngẩng đầu lên: "Thi được không?" Cô không nói tên mà hỏi mấy người xung quanh.
Chu Phác Ngọc thở dài: "Khó quá."
Phùng Thiên Lãng lắc đầu liên tục: "Nếu lần này là thi đại học thì tôi chắc chắn hết hi vọng."
Lý Minh Lan dời ánh mắt sang Mạnh Trạch.
Đã lâu lắm rồi cậu không nói gì.
Cô nhìn chăm chú.
Mạnh Trạch đành phải nói một câu: "Cũng tạm."
"Đảm bảo tất cả mọi người đều thi đậu." Lý Minh Lan rải bùa thi đậu từng môn lên bàn phía sau.
Phùng Thiên Lãng cầm một lá bùa lên, chắp hai tay lại: "Phật Tổ phù hộ."
Mạnh Trạch nhìn từng lá bùa ma quái rơi xuống.
Ngoài cậu ra, không có ai là người bình thường.
*
Thời gian giải phóng ngắn ngủi giống như bình minh trước cơn bão.
Sau vài ngày trời quang đãng, thời tiết lại trở nên u ám, ngày nào cũng mưa lất phất.
Không khí lớp 7 từ hàng đầu xuống hàng sau, từ sẵn sàng nghênh chiến đến mặc cho số phận, giống như một đường gấp khúc đột ngột dựng đứng.
Ba ngày sau, giáo viên đã chấm thi xong.
Vì Lý Minh Lan thân thiết với các cán sự bộ môn nên khi cán sự bộ môn phát đến bài thi của cô đều bày tỏ cảm xúc, đặc biệt là lớp phó kiêm cán sự môn toán, vẻ mặt đầy thông cảm.
Mạnh Trạch không biết rốt cuộc Lý Minh Lan thi toán được bao nhiêu điểm, khi bài thi được phát đến bàn cô, cậu đã đứng dậy.
Nhưng cô lại mở lòng bàn tay che cột điểm số: "Toán học, thật khiến người ta tuyệt vọng."
Mạnh Trạch nhìn thấy vô số dấu X màu đỏ, nhiều đếm không xuể.
Lớp phó đem bài thi toán cuối cùng phát cho Phùng Thiên Lãng rồi giải thích: "Mạnh Trạch, bài thi của cậu vẫn còn ở chỗ thầy Quách."
Mạnh Trạch gật đầu.
Lý Minh Lan rất tò mò: "Không phải cậu lại nộp giấy trắng nữa chứ?"
"Đi một ngày đàng học một sàng khôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!