Chương 14: Bất ngờ to lớn

Hôm nay Lý Minh Lan và Đinh Chương trực nhật cùng nhau.

Đinh Chương dời ghế đến cạnh cửa sổ, đứng trên cao lau kính, không ngừng vẽ những vòng tròn trên cửa kính, chăm chỉ cẩn thận.

Ngược lại Lý Minh Lan khá nhàn nhã, lau bảng xong thì không có việc gì làm.

Cho đến khi nhìn thấy Mạnh Trạch ở dưới lầu, cô mới đột nhiên cầm chổi lên, lật ghế lại trên bàn, quét từng dãy ghế một.

Mạnh Trạch tưởng rằng Lý Minh Lan sẽ xem hai chữ "trực nhật" như gió thoảng bên tai, không ngờ cô lại đến từ rất sớm.

Cậu bước vào lớp, đặt ghế xuống, lau bụi trên đó rồi ngồi xuống.

Không còn lời chào hỏi "Chào buổi sáng Mạnh Trạch", lớp học vắng tanh.

Đinh Chương nhìn thấy Mạnh Trạch cũng không nói gì, xuống dời ghế sang vị trí khác, lau mặt kính bên kia.

Giả làm học sinh kém chỉ là tạm thời, Mạnh Trạch không thể không phát huy trước khi thi đại học.

Bài tập về nhà cậu đã hoàn thành vào ngày hôm qua.

Hôm nay cậu đi học sớm là một tai nạn, nếu không phải mẹ cậu muốn đưa cậu đến trường thì cũng không đến mức mới sáng sớm cậu đã lên ngồi trong lớp học bụi bặm này.

Lý Minh Lan đeo khẩu trang vào.

Bụi trong lớp dường như chỉ bay vào người Mạnh Trạch nên cậu đi mở cửa sổ.

Không có gió, không khí ngưng trệ.

Lý Minh Lan cúi đầu quét đi quét lại, đến chỗ Mạnh Trạch.

Cậu đang xem lại bài kiểm tra hôm qua, cậu biết mình đã giải đúng bài toán, nhưng không có gì để làm nên đành phải mang ra kiểm tra đáp án.

Lý Minh Lan cũng không nói "tránh giùm" mà chỉ đặt cây chổi dưới gầm ghế cậu ngồi, dùng chổi quét chân cậu.

Mạnh Trạch ngẩng đầu lên.

Cô đang tập trung, trong mắt chỉ có cây chổi.

Cậu nhấc chân lên, nhưng không cao lắm.

Lý Minh Lan đẩy chổi qua, vẫn va vào chân cậu, cô nhìn thấy bụi trên chổi rơi xuống giày cậu.

Mắt cô cong lên một giây rồi trở lại bình thường, cô xoay ngang rồi xoay dọc cây chổi, mấy lần đánh trúng chân Mạnh Trạch.

Cậu lạnh lùng nhìn cô.

Cô không thèm nhìn, thu chổi lại, nói với Đinh Chương: "Tôi quét xong rồi."

Hết thảy đều đúng như Mạnh Trạch hy vọng, hai người không liên quan đến nhau, không trò chuyện, không ánh mắt.

Mạnh Trạch lau bụi trên giày, phát hiện ngay cả dây giày cũng bị chổi làm bẩn.

Một cọng tóc rơi khỏi chổi bị mắc vào khe hở của dây giày, dựng thẳng lên như một cái gai.

Nếu biết sớm, cậu thà đi dạo vài vòng khuôn viên trường còn hơn đến lớp sớm để ăn bụi thế này.

Tiết đọc buổi sáng là thời gian Lý Minh Lan làm bài tập, lưng cô rất thẳng, đầu cổ thẳng đứng, không hề xiêu vẹo về phía sau một chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!