Chương 13: Bất ngờ to lớn

Ngày hôm sau, Mạnh Trạch mở tủ giày trước khi ra ngoài.

Đôi dép của bà Mạnh vẫn còn đó, cả đêm bà không về.

Khóe miệng ông Mạnh dính đầy bọt kem đánh răng, từ phòng tắm đi ra nhắc nhở: "Chắc hôm nay trường sẽ cho con một bất ngờ đấy."

"Bố, con đi học đây." Mạnh Trạch đóng cửa tủ giày lại.

Trong tiết đọc buổi sáng, tất cả vẫn như thường lệ, Mạnh Trạch làm bài tập, Lý Minh Lan chép bài tập.

Khi cô chủ nhiệm tươi cười bước vào, Lý Minh Lan lập tức dùng sách giáo khoa che đống vở bài tập các môn mình đã mượn lại.

Cô chủ nhiệm nhìn về góc này: "Mạnh Trạch."

Mạnh Trạch nhìn thấy động tác thận trọng của Lý Minh Lan, cậu đi ra hành lang, giúp cô che khuất tầm mắt của cô chủ nhiệm.

Như không có chuyện gì xảy ra, Lý Minh Lan lấy sách tiếng Anh ra, nói bô bô một tràng tiếng Anh.

Mạnh Trạch lại đến phòng giáo viên.

Bầu không khí lúc này khác một trời một vực với ngày cậu nộp giấy trắng.

Cô chủ nhiệm không nói nữa, khóe môi nhếch lên cũng không hạ xuống.

Thầy Quách cũng rất vui vẻ hòa nhã.

Khắp nơi đều ấm áp.

Cô chủ nhiệm cầm một phong thư trên bàn lên: "Mạnh Trạch, cuối năm ngoái em tham gia một cuộc thi toán và đạt giải nhất, phần thưởng của em vốn định gửi đến trường cấp ba cũ, nhưng bố em gọi điện đến nói rằng đã liên lạc với trường cũ để chuyển phần thưởng đến Nham Nguy chúng ta."

Phần thưởng không thể chuyển nhượng, nhưng vinh dự thì có thể đứng tên trường cấp ba Nham Nguy.

Mạnh Trạch lễ phép đáp: "Em cảm ơn cô."

Thầy Quách không nhịn được nói: "Mạnh Trạch, tuy em đã nắm vững kiến thức toán cấp ba nhưng vẫn phải dốc hết sức trong các bài kiểm tra trên lớp của từng môn."

"Em hiểu rồi, cảm ơn thầy." Mạnh Trạch đang muốn rời đi.

Cô chủ nhiệm bổ sung thêm: "Đúng rồi, Mạnh Trạch, trường sẽ tổ chức lễ tuyên thệ cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Trong số học sinh lớp 7, cô định cử em lên sân khấu phát biểu, em chuẩn bị đi nhé.

"Vâng, thưa cô."

Thầy Quách phát hiện biểu cảm trên mặt Mạnh Trạch giống hệt như khi bị giáo huấn ngày hôm đó, không buồn cũng không vui, bèn thở dài: "Tuổi còn nhỏ mà tâm sâu quá."

Lý Minh Lan chép bài tập được một nửa thì chợt nghĩ có gì đó không ổn, cô đặt bút xuống: "Mạnh Trạch lại bị gọi lên phòng giáo viên rồi."

Chu Phác Ngọc không bất ngờ: "Hôm qua cậu ấy trốn tiết mà."

"Cậu ấy mới bị mắng vì nộp giấy trắng, tớ sợ cậu ấy không chịu nổi." Lý Minh Lan đứng ở lan can ngoài phòng học đợi một lát, liền nhìn thấy Mạnh Trạch.

Thần sắc cậu vẫn bình thường.

Lý Minh Lan bước tới: "Mạnh Trạch, có phải cô lại giáo huấn cậu nữa không?"

Ngày cậu nộp giấy trắng, hương vị của Tuyết Mị Nương đã cứu lấy vị giác của cậu, thế nên cậu trả lời cô: "Không phải."

Cậu vô tình nhìn xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!