Lý Minh Lan đáp chuyến bay sang nước ngoài, tâm trạng lại bay theo hướng ngược lại với máy bay.
Cô đã có bản thiết kế váy cưới từ lâu.
Thôi Bội Di nói, cô gầy đi rồi.
Vì vậy, Lý Minh Lan trở lại công ty lấy số đo của Thôi Bội Di rồi mới bắt đầu sửa đổi bản thiết kế.
Khi hai người đang uống rượu và tâm sự tại nhà Thôi Bội Di, Lý Minh Lan nói: "Bội Di, chúng ta quen biết mười sáu năm rồi đúng không?"
Thôi Bội Di: "Không nhớ rõ, chỉ cảm thấy chúng ta đã ở bên nhau cả đời." Người khác nói anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, hai người họ cùng nhau làm ăn, có việc gì cũng thương lượng không cãi nhau, quả là cộng sự tốt nhất.
Lý Minh Lan: "Năm nay tớ khá lười biếng, nửa đầu năm đi chơi ở châu Âu, nửa cuối năm thì nhà tớ xảy ra một số chuyện, tớ đã cân nhắc giữa công việc và cuộc sống, tớ buộc phải ở lại trong nước."
Thôi Bội Di nhìn cô.
"Năm đó tớ cũng vì nhà xảy ra chuyện, mới ở lại nước ngoài." Lý Minh Lan nói, "Tớ và cậu làm ăn cùng nhau nhiều năm, tớ sẽ không làm bà chủ bỏ mặc mọi việc, cứ thế mà bỏ đi, tớ sẽ xử lý xong hết tất cả công việc cần bàn giao."
Thôi Bội Di: "Minh Lan, từ khi cậu nói chuyện này với tớ là cậu đã quyết định rồi, đúng không?"
Lý Minh Lan gật đầu: "Tớ đã cân nhắc kỹ rồi."
"Lúc đầu khi bố tớ gửi tớ sang đây du học, tớ khó chịu vô cùng, lại không ăn quen đồ Tây, tớ suốt ngày đói bụng, cằm nhọn hoắt như muốn đâm chết người." Thôi Bội Di véo cằm mình, "Minh Lan, nếu không có cậu ở bên cạnh, tớ cũng sẽ không ở lại đây nhiều năm như vậy, tớ không biết tại sao cậu lại ép mình ở lại đây, nhưng tớ biết, cậu rất nhớ nhà, cậu nhất định phải về."
Bạn bè là gì? Thôi Bội Di chính là như vậy.
"Cậu bề ngoài dễ nói chuyện, nhưng thực ra lại rất kiên định, ngay cả khi tớ muốn ngăn cậu thì cũng không ngăn được, nhưng cậu không nhất thiết phải rút khỏi công ty, tớ muốn cử người mình tin tưởng đến thị trường trong nước, cậu thấy sao? Nhưng mà, ngay cả khi cậu thực sự không cần công ty này nữa." Thôi Bội Di cười, "Vì tình cảm mười mấy năm của chúng ta, cậu vẫn là người bạn tốt nhất của tớ trong đời này."
"Cảm ơn cậu, Bội Di." Lý Minh Lan ôm chặt bạn thân.
Cô có ông bà, bố mẹ, anh trai chị dâu yêu thương cô, cô có bạn trai thiên tài, có một đứa con trai thiên tài.
Trời đất còn cho cô kết giao được người bạn tốt cả đời không rời bỏ, Lý Minh Lan quả là người may mắn.Vì đã quyết định chuyển trọng tâm công việc về trong nước, Lý Minh Lan dự định bắt tay vào xử lý tài sản của mình.
Cô không lừa Mạnh Trạch, cô ở trong một biệt thự lớn, có đầu bếp, có người làm vườn, và vài người dọn dẹp, nhìn thoáng qua, vài người tụ họp lại làm việc khá náo nhiệt.
Nhưng đến tối, nơi đây lại vắng vẻ.
Cô vẫn sống một mình.
Cảnh xa và gần trước biệt thự đều đẹp không sao tả xiết.
Cô thường ngồi trên bậc thềm trước cửa, nhìn ngắm núi xa, ngắm bình minh, ngắm sao trời.
Nếu ví cuộc đời cô như một tờ giấy, mười tám tuổi, hai mươi tư tuổi, mỗi nếp gấp sâu sắc trên tờ giấy đều không thể tách rời khỏi một người đàn ông.
Điện thoại có tin nhắn đến.
Màn hình sáng lên giây lát, rồi lại tắt.
Lý Minh Lan cầm điện thoại lên, nhìn thấy khuôn mặt mình trong màn hình phản chiếu.
Giờ cô đã ba mươi sáu tuổi, cô lại bước vào bước ngoặt của cuộc đời, cô không hề luyến tiếc, như lời Thôi Bội Di nói, tâm cô không ở thành phố này.
Lý Minh Lan dùng tay ấn lên khóe miệng.
Cũng không phải mới phát hiện ra hôm nay, từ lâu cô đã biết, cô vừa nhìn thấy anh là cười.
Ngay cả chỉ nhận được một tin nhắn của anh.Cùng lúc Lý Minh Lan quyết định, Lý Thâm cũng có một kế hoạch, cậu không tham gia kỳ thi đại học năm sau, mà đi du lịch theo kế hoạch của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!