Chương 12: Không phải vị ngọt nào cũng hoàn hảo như Tuyết Mị Nương hôm ấy

Sắp tan trường, Tôn Cảnh đến trước cửa lớp 7, hất cằm với Lý Minh Lan rồi bỏ đi.

Cái quái gì vậy? Lý Minh Lan không nghĩ rằng mình và Tôn Cảnh có ám hiệu liên lạc, cô cũng không hiểu hắn có ý gì.

Tan học, cô và Chu Phác Ngọc cùng nhau xuống lầu.

Tôn Cảnh tựa người vào bồn hoa, đồng phục của hắn chỉ có một chiếc áo đen, vạt áo bị thổi bay, toàn thân bị gió cuốn.

Lý Minh Lan đang đi đến căng tin thì bị hắn gọi lại: "Lý Minh Lan."

"Cái gì?" Cô lười biếng nói.

Tôn Cảnh nhìn Chu Phác Ngọc.

Khả năng quan sát lời nói và cảm xúc của Chu Phác Ngọc rất mạnh, cô nàng bắt chước con cua, bước ngang hai bước: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi ăn đây."

Tôn Cảnh đón gió, nhếch môi với Lý Minh Lan: "Đi thôi, bữa trưa này tính cho tôi."

Tôn Cảnh và Lý Minh Lan đều là những nhân vật nổi tiếng ở Nham Nguy, hai người cùng nhau rời đi, trông rất nghênh ngang.

Một nam sinh không biết học lớp nào hỏi: "Tôn Cảnh và Lý Minh Lan…"

Một người khác lập tức tiếp lời: "Không nghe thấy gì về họ à?"

"Cậu nắm bắt tin tức không được nhạy nhỉ?"

"Họ bắt đầu từ khi nào?"

Mạnh Trạch không nghe được câu trả lời vì cuộc thảo luận giữa hai người đã bị gián đoạn bởi tiếng ồn của các học sinh khác.

Cậu cố tình đi về hướng hoàn toàn trái ngược với Lý Minh Lan.

Giống như một biểu tượng của sự đối lập.

Tôn Cảnh và Lý Minh Lan đi lối cổng phụ, lại đến nhà hàng hải sản.

Hắn chỉ mời một mình cô, để ý lần trước cô bị gió thổi lạnh nên lần này hắn chọn chỗ ngồi trong nhà, hắn tựa lưng vào ghế, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vào hộp thuốc lá, nhìn về phía Lý Minh Lan.

Lý Minh Lan quay đầu lại, cô cũng không phải hố sâu không đáy, không chịu nổi ánh mắt sâu xa như vậy của Tôn lão đại.

Tôn Cảnh muốn nói lại thôi, thiếu đi phong cách nhanh nhẹn trước giờ.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng lên món, bưng ra một đĩa tôm luộc.

Lý Minh Lan lập tức cầm đũa lên: "Tôn lão đại, tôi ăn được chưa?"

"Ừm." Tôn Cảnh không giống như đến để ăn trưa, lấy từ trong hộp thuốc ra một điếu thuốc.

Lý Minh Lan cố ý ho hai tiếng.

Hắn lại đặt điếu thuốc xuống: "Lý Minh Lan, tôi có việc gấp." Hắn mò tìm bật lửa, ấn xuống, ngọn lửa xuất hiện, hắn lại buông ra, đóng chặt nắp bật lửa, không châm thuốc.

Lý Minh Lan gắp một con tôm vào bát mình: "Chuyện gì?"

"Tôi cần một bức thư tình."

Còn tưởng là chuyện đại sự gì: "Đi hỏi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!