Chương 10: Sự lạnh của Mạnh Trạch là thờ ơ, là coi thường, là không quan tâm đến bất cứ ai

Con người Tôn Cảnh nếu nói đóng giả thì thật sự chỉ là đóng giả mà thôi.

Hắn và Lý Minh Lan chưa bao giờ tiếp xúc thân thể, đi đường hoặc là người trước người sau hoặc sánh vai nhau, khoảng cách giữa họ là nửa mét.

Cảnh tượng sượng sùng như thế mà cũng có thể lừa được người khác.

Ví dụ, Mã Mẫn Triết và Liễu Linh Vận ở bên cạnh Tôn Cảnh đều tin vào mối quan hệ của hai người.

Những nơi Tôn Cảnh ra vào không phải quán ăn thì là tiệm net, rất hiếm khi đến quán cà phê, thậm chí còn vứt đầu thuốc lá trước.

Hắn ngồi cạnh cửa kính, quay đầu ngắm đường phố.

Tương tự, người qua đường bên ngoài cũng có thể dễ dàng nhận ra hắn.

Lý Minh Lan cầm chiếc thìa nhỏ, thêm hai gói đường vào cà phê, nếm thử vẫn không thấy ngọt.

Ly cà phê đá đặt trước mặt Tôn Cảnh, hắn không uống ngụm nào, một lúc sau ánh mắt hắn định thần lại, lấy ra một thứ gì đó đẩy tới trước mặt Lý Minh Lan.

Đó là một chiếc hộp hình vuông làm bằng da nâu, viền mạ bạc.

Lý Minh Lan hỏi: "Đây là cái gì?"

Tôn Cảnh: "Đồng hồ đôi."

Lúc này cô mới để ý thấy trên cổ tay hắn đeo một chiếc đồng hồ nam, mặt màu trắng bạc, kim màu đen mảnh, đơn giản đến mức gần như không có trang trí gì.

Cô mở hộp ra, mặt đồng hồ nữ bên trong cũng màu trắng bạc, nhưng có thêm vài hạt châu sáng lấp lánh: "Không ngờ anh lại rườm rà lễ nghi như vậy."

"Lưu chút kỷ niệm." Giọng điệu hắn có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Lý Minh Lan cười phụt một tiếng: "Tôi và anh cũng đâu phải cặp đôi thật."

"Nên tôi đã mua đồ giả." Cánh tay dài của Tôn Cảnh duỗi thẳng ra sau lưng ghế.

"Bên cạnh anh có anh em, đương nhiên cũng có chị em phải không? Sao không chọn một người trong số họ làm bạn gái mà cứ phải làm khó tôi."

"Họ không đẹp bằng em." Tôn Cảnh nói thật.

"Tôi nhận lời khen này của anh." Lý Minh Lan cầm dây đồng hồ, xoay trái phải, ánh mắt tinh tường, lúc nãy nhìn ra đồng hồ nam của Tôn Cảnh là hàng cao cấp, bây giờ cũng phát hiện chất liệu của chiếc đồng hồ nữ này rất bình thường, giống như một món đồ chơi, có thể đeo chưa bao lâu thì lớp sơn đã bị bong tróc, còn những hạt châu lấp lánh kia thì có thể là thủy tinh, "Nói trước nhé, tôi với anh chỉ diễn bốn tháng thôi, sau kỳ thi đại học, anh đừng cản trở tương lai của tôi."

Tôn Cảnh: "Đương nhiên."

Vừa dứt lời, hắn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó mặt đen như mực.

Hắn gập điện thoại lại: "Nhiệm vụ hôm nay đến đây là kết thúc, tôi có việc phải đi trước." Ly cà phê hắn gọi vẫn còn đầy.

Lý Minh Lan nhìn bóng hắn bay đi như gió, nhấp một ngụm cà phê, cười nói: "Hôm nay thời tiết thật đẹp."

Cô chợt nhớ ra mình có việc phải làm, thứ Mạnh Trạch tìm rốt cuộc là poster phim? Hay là…

Cô dùng ngón tay chọt vào đầu mình, lúc đó rõ ràng nhìn thấy mấy chữ in hoa, chỉ là không thể nào nhớ ra.

Tôn Cảnh và Lý Minh Lan ra vào có cặp, bị người ta để ý, trở thành chủ đề trà dư tửu hậu.

Tin đồn lan truyền nhanh hơn bất cứ thứ gì.

Trịnh Khắc Siêu ngưỡng mộ Lý Minh Lan đã lâu nên khó tránh khỏi được kể về tình hình của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!