Chương 4: Lạc Phách Hồ Trung Khai Ðào Ðộng-thiếu Thất Sơn Tây Tầm Linh Ðan

Hai ngày Sau, Thẩm Thuyên Kỳ cáo biệt người thân, rời núi Thiên Thai trở

lại Hà Nam.

Ðúng ngọ ngày thứ ba, chàng dừng chân cạnh hồ Thiên Dương thuộc địa

phận phủ Giang Tây. Thấy bờ hồ vắng vẻ chỉ có hàng liễn vàng thướt tha.

Thuyên Kỳ cởi áo cùng Tiểu Hồ bơi lội, đùa giỡn trong làn nước mát.

Bỗng từ xa, tiếng vó ngựa lọc cọc vọng đến, chàng cảnh giác bơi nhanh

voà bờ, đứng cạnh bọc hành lý. Khách lạ là một nữ lang áo tím mặc cho Sa

trắng. Nàng thản nhiên ngắm thân hình cường trắng của chàng rồi hỏi:

- Tại Sao da thịt công tử lại chằng chịt những vết dài nhỏ như vậy?

Thuyên Kỳ lạlùng đáp:

- Tại hạ quen đùa giỡn với Sói lang, hổ báo nên bị móng vuốt của chúng

gây thương tích.

Chàng cúi xuống nhặt áo định mặc vào thì Tử Y nữ lang tung mình khỏi

lưng ngựa, đáp xuống trước mặt chàng nói:

- Khoan đã! Công tử không muốn cùng tiện thiếp đua tài bơi lội hay Sao?

Thuyên Kỳ nheo mắt cười mát:

- Tại hạ Sợ mình không giữ được đạo quân tử khi chiêm ngưỡng thân hình

ngọc ngà của cô nương.

Nàng thản nhiên đáp:

- Lẽ nào Tiểu Hồ công tử Thẩm Thuyên Kỳ định lực lại kém cỏi đến thế ư?

Chàng ung dung bảo:

- Ðứng trước Phách Lạc Yên Cơ, Tư Không Bách Lan, gỗ đá còn phải

rung động, huống hồ kẻ phàn nhân như tại hạ?

Nữ lang chấn động, bật cười khanh khách, lột bỏ chu Sa che mặt để lộ

dung nhan thiên kiều bá mị. Nàng lắc đầu khâm phục:

- Công tử quả là thần nhân, tiện thiếp và chàng chưa hề gặp gỡ Sao chàng

lại nhận ra lai lịch?

Thuyên Kỳ không khỏi rúng động trước vẻ đẹp tuyệt thế của nàng nhưng

vẫn thản nhiên trả lời:

- Ðó là bí mật của tại hạ, không thể phụng cáo được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!