Nửa tháng Sau, có một thiếu niên chưa đến đôi mươi, thần thái ung dung,
gương mặt Sạm đen. Dù không thể gọi là nữ nam tử nhưng lại có Sức thu hút
kỳ lạ. Gã hơi cao, đôi mắt to trong Sáng và trên môi lúc nào cũng như phảng
phất nụ cười.
Khi gã xuống ngựa, ghé vào một tửu quán bên này Ngọc Môn Quan,
người ta mới thấy gã có dáng đi uyển chuyển của loài báo. Ðặc biệt trên cổ
áo có một chiéc khăn lông cáo rất đẹp. Ðó chính là Thẩm Thuyên Kỳ.
Chàng đặt bọc hành lý và trường kiếm lên bàn, gọi tiểu nhị đem cơm rượu.
Lần đầu qua quán vào Trung Thổ nên chàng thích ngắn nhìn mọi vật. Än
xong, chàng mở bọc hành lý bảo chưởng quầy tính tiền. Cả quán như Sáng
bừng lên vì ánh vàng lấp lánh, các nén vàng mười nằm đầy trong bọc như
mời gọi những tấm lòng tham.
Tên tửu bảo cũng có lương tâm nên nói nhỏ:
- Công tử đem theo nhiều kim ngân, Sao lại hớ hênh để mọi ngườithấy
được, lỗ có kẻ Sanh tâm cướp đoạt thì Sao?
Chàng nhìn hắn gật gù, bảo:
- Huynhđài là người nhân hậu, ra xin cảm tạ. Nén vàng này để trả tiềm
cơn, còn dư xin tặng kẻ hữu tâm.
Tên tửu bảo không ngờ gã thiếu niên lại hào phóng như vậy, mừng rỡ Sụp
xuống vái tạ:
- Công tử rộng rãi như trời biển, tiểu nhân xin đội ơn.
Thuyên Kỳ lẳng lặng đứng dậy bước ra, lên ngựa tiếp tục cuộc hành trình
vạn lý vào Trung Thổ. Ðược chừng mười dặm, hai bên đường quan dạo
không còn nhà cửa nữa mà là những cánh rừng thưa thớt, vắng vẻ.
Bỗng từ Sau, tiếng vó ngựa dồn dập, năm đại hán mang đao đang phóng
như bay, chúng vượt qua chàng, quay đầu chặn đường. Nhìn những gương
mặt râu ria hung ác, ai cũng biết bọn chúng là cường đạo. Tên có khăn đỏ cột
ngang trán gằn giọng nói:
- Tên tiểu tử kia, muốn toàn mạng hãy dâng nạp hết vàng bạc cho các đại
gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!