Khi Thu Trinh rời thuyền lên bờ ở bên Hàn Dương, nàng dùng trúc
phù mà Thuyên Kỳ để lại, hỏi thăm bọn khất cái. Chúng cho biết
rằng Tử Kiếm Tần Hán Biệt cũng có mặt nơi đây. Nàng mừng rỡ vào thành
tìm kiếm, trong lốt một nữ nhân tuổi tứ tuần nhan sắc tầm thường, nàng yên
tâm dong ruổi. Thần Thâu không đi cùng mà bám theo sau long cảnh giới.
Thu Trinh biết Thuyên Kỳ thích rượu ngon và cảnh đẹp nên đã chọn
những tửu lâu có đủ hai điều kiện đó. Quả nhiên, khi đến Hân Thủy đại tửu
lâu, nàng nhận ra Tần Hán Biệt đang ngồi nhâm nhi bên cửa sổ, dõi mắt ngắm
cảnh hoàng hôn trên sông. Thu Trinh lựa một bàn gần đó, gọi cơm ăn, ngắm
ngầm quan sát họ Tần. Bỗng tiếng tranh luận ồn ào vọng đến. Một tên công tử
mặt đỏ gay đang cao giọng:
- Thiếu gia bảo thật cho chư vị biết, gã họ Thẩm kia chỉ nhờ là cháu ngoại
giáo chủ Ma Giáo nên mới sớm nổi danh như vậy, chứ nếu gã thực sự có tài,
đâu đến nỗi trúng kế Gia Cát Tâm mà bỏ mạng!
Lão gia cùng bàn đứng phắt dậy chỉ mặt gã mắng:
- Ngươi là kẻ bất tài vô tướng mà dám chê bai Tuyết Hồ côngn tử. Lão
phu đã ba lần theo công tử tham dự những trận ác chiến, tận mắt thấy thần
công tuyết thế của chàng. Nếu không nể mặt phụ thân người, ta đã quẳng
ngươi xuống lầu rồi.
Gã công tử chưa kịp biện bạch thì một giọng cười sang sảng từ đầu thang
lầu vọng đến. Đó là một người thâm thấp, tuổi trạc năm mươi, y phục màu
hồng rất sang trọng và diêm dúa. Mặt lão trắng như ngọc, da dẻ mịn màng như
thiếu nữ, nhãn quan lấp lánh vẻ tà mị. Nếu chiêc mũi không cong và đôi môi
mỏng đi một chút thì đúng là một bậc mỹ nam tử.
Sau lưng lão là bốn tỳ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, lưng đeo trường kiếm
nhưng phong vân lẳng lơ như kỹ nữ chốn lầu xanh. Thu Trinh không biết lão
là ai. Nhưng từ cuối sảnh, một người đã thãng thốt kêu lên:
- Hồng Phấn Tôn Giả Đồ Quan Thư!
Họ Đồ đắc ý ngửa cổ cười ghê rợn:
- Giỏi lắm! Đã ba mươi năm ta không rời Nam Lĩnh, thế mà vẩn có người
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!