Sau mười ba ngày bôn hành, họ đã đến chân núi Võ Đang, lúc đầu
giờ tỵ. Giao ngựa cho bọn đạo sĩ tuần sơn, sáu người dùng khinh
công lên núi. Chưởng môn các phái đều đông đủ. Thần Kiếm sụp xuống ôm
chân Tiêu Kiếm Vương Thục, chưởng môn phái Côn Luân gọi :
- Chưởng môn sư huynh !
Từ ngày trở lại Trung Nguyên, bị lôi cuốn vào cuộc chiến với quần ma và
thương tích của Thuyên Kỳ, nên Thẩm Thiên Tân chưa về Thanh Hải thăm
đồng môn. Nay gặp ở đây mừng mừng tủi tủi, ôm nhau sa lệ. Quái Cái càu
nhàu :
- Hai vị đã già rồi mà còn khóc lóc như lũ trẻ. Hãy để ta giới thiệu xong
đã.
Vương Thục lau nước mắt, kéo Thiên Tân ngồi xuống bên mình. Thuyên
Kỳ dắt Thu Trinh đến bái kiến. Chờ mọi người an tọa xong, bang chủ Cái Bang
hắn giọng bảo :
- Lão hóa tử ta không phải là địa chủ nhưng cũng xin thay mặt lão mũi
trâu Nhàn Vân chủ trì cuộc họp hôm nay.
Lão chỉ hai đạo sĩ trung niên ngồi đối diện Thần Kiếm :
- Đây là Cửu Hoàn Kiếm Trương Phụ Tân Chưởng môn phái Không
Động. Còn người này là Lãnh Kiếm Tào Y Thiên, chưởng môn phái Điểm
Thương.
Hai người đứng dậy vòng tay chào bọn hào kiệt, Trương Phụ Tân nói :
- Không Động và Điểm Thương ở tận phía nam, đường xa vạn dặm nên ít
có mặt trong những thịnh hội hay phong ba của võ lâm, nhưng vẫn một lòng
phù trì chính đạo. Từ lâu đã nghe danh Tuyết Hồ Công Tử là ngọn đèn sáng
của võ lâm, phúc tinh của giang hồ, nay được diện kiến thật muôn vàn vinh
dự.
Lãnh Kiếm Tào Y Thiên là người tế nhị, hướng về Thần Kiếm tươi cười
bảo :
- Thẩm huynh hồi kinh sau mười ba năm dài, đã trở thành giai thoại võ
lâm. Lại có được ái tử anh hùng cái thế, tại hạ xin chúc mừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!