Hai tháng Sau¸ Thuyên Kỳ cùng bốn nương tử và hai gã họ Lăng vượt
Ngọc Môn Quan.
Mùa này vùng quan tái vẫn chưa có giọt mưa¸ nắng gắt và cát bụi mịt mù¸
làm cháy làn da mịn màng của các nàng mbnữ. Tiểu Lan Sinh trưởng nơi đây
nên đã rất quen thuộc¸ nàng ghé vào một hiệu buôn mua bẩy bộ y phục trắng
của người Tây vực. Khăng choàng chen kín mặt giúp họ dễ chịu hơn
khiđương đầu với gió cát. Họ phải đổi cả ngựa¸ vì tuấn mã Trugn Nguyên
khôngcách nào chịu nổi khí hậu thảo nguyên.
Nghỉ lại cửa quan một đêm¸ chuẩn bị phương tiện và lương thực xong¸
Sáng hôm Sau cả bọn nhắm hướng Thiên sơn trực chỉ. Lăng thị huynh đệ thay
phiên nhau làm xà xích¸ chiếc xe Song mã chở lều trại và nước uống.
Từ Ngọc Môn Quan vào chân rặng Thiên sơn dài hơn ngàn dặm. ít nhất
phải đến mười hôm mới đến được. Trên đường đi¸ họ ghé vào những túp lều
da của người Duy Ngô Nhĩ để mua thêm vật thực.
Đến trưa ngày thứ năm¸ họ đã vượt được nửa đoạn đường. Thuyên Kỳthấy
bóng ốc đảo xanh xanh trước mặt¸ liền đốc thúc mọi người phi nhanh¸ ghé
vào nghỉ ngơi¸ tối đến Sẽ đi tiếp.
Mấy đêm nay¸ họ nương theo ánh trăng đi đến Sáng¸ ban ngày tìm chỗ ngủ
để tránh nắng khốc liệt của mặt trời hoang mạc. ốc đảo chỉ có vài mái lều
nhỏ¸ Lăng Hổ¸ Lăng Báo lập tức dựng trại cho các vị phu nhân nghỉ ngơi. Ba
nàng mệt mỏi lăn ra ngủ ngay¸ chỉ mình Tiểu Lan và Thuyên Kỳ là còn
tỉnhtáo.
Hai gã họ Lăng xách túi da đựng rượu uống với thịt Sấy khô. Chúng
ngượng ngùng mời Thuyên Kỳ. Chàng cũng uống vài chén. Tiểu Lan ngồi bên
tựa vai trò chuyện.
Chàng dõi mắt nhìn thảo nguyên bát ngát và ngọn Thiên sơn ở cuối trời
xa¸ nhớ Song thân¸ nóng lòng muốn chỉ đi ngay.
Thuyên Kỳ đứng lên¸ lần ra phía Sau dốc đảo tìm chỗ tiểu tiện. Bỗng đôi
mắt Sắc bén của chàng nhận ra cách vài dặm¸ cát bụi bay lên mù mịt và trên
không trung có đoàn chim ưng đang quần thảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!