Chương 1: Thiên Sơn Nhất Thứ Hà Thời Phản-tam Bách Anh Hùng Tam Bách Khâu

Từ đất Cam Túc người ta có thể Sang Tây vực bằng hai con đường. Một là

qua ải Gia Dụ Quan¸ hai là Ngọc Môn Quan.

Nhưng do địa hình hiểm trở¸ đường xá gập ghềnh nên chỉ trừ đám quan

quân triều đình¸ chẳng khách thương hồ nào muốn vượt vạn Lý Trường

Thành bằng ải Gia Dụ.

vì vậy¸ Ngọc Môn Quan hầu như là đường thông thương chính giữa Tây

vực và Trung Nguyên.

Đất Tây vực không phải là nơi dành cho những kẻ yếu đuối. ở đây ngày

nắng cháy da¸ cát bay rát mặt¸ con người luôn cảm thấy nhỏ bé trong những

hoang mạc rộng lớn như biển cả. Nơi mà nước quý hơn vàng. Ban đêm¸ cái

lạnh cắt da làm run rẩy những khách lữ hành đang co ro bên đống lửa hồng.

Tháng năm tuyết vẫn chưa tan hết¸ mà còn phủ trắng đỉnh Thiên sơn.

Nhưng con người vẫn không nề hà khí hậu khắc nghiệt¸ thiên nhiên hiểm

trở¸ dựa vào Sức mạnh của lòng tham¸ từng đoàn ngựa¸ lạc đà lầm lũi xuyên

qua hoang mạc thu thập của cải cho mình¸ bằng những chuyến hàng xuôi

ngược.

Đã không ít người mãi mãi nằm lại bên đường thiên lý¸ vùi thây trong lớp

cát.

Có người chết tất là phải có nghĩa trang. Nhưng nghĩa trang lớn nhất của

người Hán ở Tây vực lại không phải của khách thương hồ¸ và nằm ở chân dãy

nam rặng Thiên sơn. Hơn ba trăm ngôi mồ vô chủ¸ không có tính danh¸ nhiều

năm chẳng ai thăm viếng. Dù đã đến tiết Thanh Minh¸ vẫn chìm dưới làn

tuyết phủ.

Ba trăm cao thủ tinh hoa của võ lâm Trung Thổ đã vượt vạn dặm đường

đến đây và mãi mãi nằm lại¸ không ai Sống Sót.

Họ đến đây vì lời đồn đại rằng bí kíp vô Quy chân kinh¸ của vô Quy

Thượng Nhân được chôn dấu ở Thiên sơn. Chẳng ai được nhìn thấy vật kỳ

bảo và cũng chưa kịp chém giết nhau¸ thì đã lăn ra chết vì một loại kỳ độc

dược thả bay theo gió.

và đương nhiên kẻ đã bày ra mưu kế thâm độc này Sẽ được thừa hưởng tất

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!