Chương 9: (Vô Đề)

"Có phải chị thích Giang Trì Chu hay không?"

Sau khi Tiêu Nhiễm ném vấn đề kia ra thì biểu cảm của Nhan Hi thay đổi liên tục.

Không biết tự bao giờ, Biên Biên phe phẩy cái đuôi nghênh ngang đi vào, hấp dẫn ánh mắt của Nhan Hi. Cô nhìn chằm chằm Biên Biên, dường như là bị táo bón nghẹn ra bốn chữ: "Người, chó, khác, đường."

Câu trả lời bóng gió khiến Tiêu Nhiễm sửng sốt, hàm răng run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao đáp lại những lời này.

Trong vài giây cô ấy lơ đễnh, Nhan Hi đã cầm đồ đi ra ngoài, chỉ lát sau, bên ngoài vang lên một đống tiếng lách cách lang cang cùng với tiếng cãi nhau, cùng với ngôn ngữ chó của Biên Biên "trợ giúp cổ vũ".

"Anh nói em béo!"

"Anh lấy em so với Biên Biên hả?"

"Anh châm chọc em béo!"

"Em có thể so với Biên Biên sao? Hừ! Biên Biên có thể so với em hả? Hứ! Em và Biên Biên không liên quan gì nhau!"

Phương thức cãi nhau tuần hoàn cũng không thể giải quyết được vấn đề, hai người giày vò mệt mỏi thì ngồi xuống đất không hề có hình tượng, lưng dựa vào sô pha, Nhan Hi không màng hình tượng nằm bò ngủ.

Sợi tóc dính lên gương mặt, anh cẩn thận từng li từng tí vươn tay thay cô vén ra. Nhan Hi cảm giác được có sự chuyển động lạ thường nên giơ tay chộp lấy, chuẩn không cần chỉnh nắm lấy ngón trỏ của anh.

"Anh đừng làm rộn nữa!" Cô mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng, vô ý thức nhóp nhép cái miệng nhỏ rồi ngủ tiếp.

Đôi môi hồng được dưỡng ẩm trông mềm mại như được bao phủ bởi một lớp nước bóng như ngọc khiến lòng dạ người ta rối bời nhưng không còn cách nào khống chế muốn tới gần…… Gần chút nữa……

Trong chốc lát không nghe thấy tiếng động nên Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng mở cửa muốn ra ngoài xem xét nhưng lại thấy Nhan Hi tựa vào cạnh sô pha, mà Giang Trì Chu gần như muốn áp vào mặt cô.

Tiêu Nhiễm kinh ngạc che miệng, Giang Trì Chu bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt đặc biệt sắc bén đối diện với cô ấy.

Không ai được nghỉ ngơi tốt trong giấc ngủ trưa này.

Khi cô bị đánh thức bởi tiếng chuông nghỉ trưa cố định, Nhan Hi phát hiện mình đang nằm trên sô pha. Ngoại trừ đầu mơ mơ màng màng thì khóe miệng còn có tí xíu ngứa.

Thuận tay gãi gãi thì hơi đỏ lên.Khai giảng hơn nửa tháng, Nhan Hi và bạn trong lớp quen thuộc cả, buổi chiều tan học còn có người hẹn cô, "Nhan Hi, buổi chiều đi chơi chung đi."

"Tới luôn!" Nhan Hi đồng ý rồi lại hỏi Tiêu Nhiễm muốn đi chung hay không.

Tiêu Nhiễm lắc đầu chối từ, "Không ạ, em muốn đọc sách."

"Vậy thôi." Nhan Hi cũng không nghĩ nhiều, hứng thú bừng bừng đàm luận với tụi bạn ăn chơi phè phỡn.

Không ai thấy ngón tay bị Tiêu Nhiễm nắm chặt trở nên trắng bệch rồi mất mát cúi đầu, khuôn mặt sắp vùi vào trong sách.

Đi ra ngoài chơi nhất định phải bỏ tiền, cô ấy gọi Nhan Hi một tiếng chị nhưng sinh hoạt của hai người lại khác nhau một trời một vực.

Tính cách của cô ấy và Nhan Hi vốn chính là hai thái cực, mặc dù sống chung một nhà nhưng cũng sẽ dần dần kéo ra khoảng cách.

Dần dần, cô ấy và Nhan Hi tan học cũng rất khó đi cùng nhau.

Thời gian trôi qua mau, chớp mắt là lễ quốc khánh.

Ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè ra thì đây là ngày lễ đám học sinh thích nhất, bởi vì có thể liên tục nghỉ bảy ngày!

Năm nay lễ quốc khánh rơi vô Tết Trung Thu nên nghỉ chung, là niềm vui nhân đôi!

Bệnh viện nơi ba Nhan làm việc và công ty mẹ Nhan công tác đều chuẩn bị bánh trung thu cho nhân viên xem như quà cho ngày lễ, Nhan Hi lượm mấy miếng bánh trung thu về phòng rồi ngồi ở trước máy tính chơi game.

Avatar trắng tinh trổ hết tài năng ở một đám avatar hoa hòe loè loẹt, đó là avatar của Thư Vũ, không hề thay đổi từ khi cấp hai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!