Chương 7: (Vô Đề)

Bạn đã gặp qua một nam một nữ không quen biết đụng hàng đồ cặp chưa?

Bạn học lớp 11.1 gặp được nhưng bọn họ không tin.

Đặc biệt là Tống Phi Dương kia miệng cười ngoạc đến mức không khép lại được, lấy cánh tay huých huých Từ Du bên cạnh, "Anh Giang cợt nhả ghê, đồ cặp cũng đã mặc vào rồi mà còn giả bộ với chúng ta!"

Phía trước lúc đàm luận với anh về "nốt ruồi duyên" thì làm bộ không kiên nhẫn, kết quả miệng chê mà cơ thể thành thật, vài phút đã bị vả mặt.

"Wow ~ đồ cặp ~" không biết là ai bắt đầu kéo theo tiết tấu, toàn bộ bạn học ngồi trong lớp đều chú ý tới hai người bọn họ.

Cảnh tượng mất kiểm soát một lúc, Nhan Hi lấy ra chiếc USB kẹp ở giáo án rồi nhanh chóng rút lui, cô bạn học đi chung với cô theo sát phía sau.

Bạn học nữ tựa như còn chưa phản ứng lại, "Cậu và Giang Trì Chu, các cậu! Đồ cặp!"

Lời giải thích mắc kẹt trong cổ họng, cô ngậm miệng cũng có thể nghe thấy tiếng hàm trên và hàm dưới của mình va chạm, "Tớ nói không quen biết, cậu có tin không?"

Bạn học nữ chỉ vào mặt mình, "Cậu thấy tớ giống đứa ngốc lắm hả?"

Tùy tiện kéo họa tiết màu sắc trên quần áo, vẻ mặt của Nhan Hi vô cùng thẳng thắn, "Thật sự không lừa cậu đâu, quần áo này không phải tớ mua, phụ huynh mua á, tớ tùy tiện mặc thôi."

"Nhưng mà đồ cặp hẳn là sẽ không tách ra bán chứ?" Bạn học nữ nói trúng tim đen.

"Sh……" Cô âm thầm hít một hơi khí lạnh, lúc bước xuống cầu thang, đến dưới lầu mới nghẹn ra một câu: "Có khả năng chỉ là cùng kiểu nhưng khác màu thì sao?"

Cái lý do này miễn cưỡng đủ tư cách.

Dù sao đi chăng nữa cũng chỉ là người xa lạ, nói hai câu rồi đi về từng lớp. Nhan Hi chưa tỉnh hồn, cho đến khi bước vào cửa phòng học thì lo lắng trong lòng mới từ từ lắng xuống.

Ngồi lại vào chỗ, cô vỗ vỗ vào mặt cũng không tự chủ được đỏ ửng thành vệt trên mặt, "Muốn chết muốn chết."

Sao cô lại mặc đồ cặp với Giang Trì Chu chứ!

A…… Nghĩ tới lần trước mẹ Giang đã mua hai bộ "giảm giá" cùng kiểu thì phải? Cho nên có vẻ như giống đồ cặp ư?

Nhan Hi vì thế tìm cái cớ hợp tình hợp lý, cô chuẩn bị hôm nay trở về sẽ thay quần áo, treo ở trong nhà chưng không mặc.

Nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Buổi chiều tan học, Nhan Hi và Tiêu Nhiễm cùng nhau cưỡi xe đạp về nhà. Lúc sắp đến khu dân cư lại bị Giang Trì Chu đuổi kịp và vượt qua.

Anh một cước giẫm phanh lại chặn ở phía trước, chiếc xe đạp màu vàng của Nhan Hi dừng lại cách anh hai mét.

Trong nửa tháng qua, Tiêu Nhiễm đã từ trong miệng người lớn khắc sâu hiểu biết về "tình nghĩa thâm hậu" giữa hai người, vì thế, cô ấy yên lặng dời vài bước về bên cạnh, "Chị, em đi về trước nha?"

"Đi đi đi đi." Nhan Hi xua tay, tầm mắt một lần nữa trở lại trên người cái người ở trước mắt. Hai người mặc áo thun cùng kiểu dáng khác màu, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp.

Một dì trung niên xách theo giỏ rau đi ngang qua, thấy hai người đeo cặp sách thì không khỏi cảm thán, "Con nít bây giờ thiệt là, đi học đã bắt đầu yêu đương."

Nhan Hi: "……"

Giang Trì Chu: "……"

Dì mua đồ ăn ung dung rời đi khuất tầm mắt, hai thanh niên bị trêu chọc đang cưỡi trên xe đạp, chống một chân xuống đất, hai tay đỡ càng xe, hơi chồm người về phía trước, ánh mắt sắc bén của họ phát ra tia chớp trong không trung.

Hai người trăm miệng một lời: "Anh mới không mặc đồ đôi với em!"

"Em mới không mặc đồ đôi với anh!"

Ngoẹo đầu sang phải, Nhan Hi nhỏ giọng ra một tiếng xía: "Ai hiếm lạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!