Sự phấn khích vừa muốn ra ngoài bị câu nói kia của ba Nhan dọa không còn sót lại chút gì.
"Bạn gáiGiang Trì Chu từ đâu ra?" Mỗi ngày cô gọi điện thoại với Giang Trì Chu cũng không nghe nói anh kết bạn?
Không chỉ có Nhan Hi không tin mà Tiêu Nhiễm cũng ngây người theo, trố mắt nhìn chằm chằm ba Nhan.
"Haha, con hỏi cái này, sao ba biết nó quen bạn gái ở đâu." Ba Nhan tự mình suy đoán, "Nhất định là bạn đại học, Trì Chu người ta đẹp trai, người cũng không tệ, có bạn gái rất bình thường mà ta?"
Lần trước lúc nằm viện, Giang Trì Chu nghỉ là chạy tới thăm hỏi ông, còn xem trận bóng giết thời gian với ông.
Trong mắt ba Nhan, Giang Trì Chu là một người trẻ tuổi rất ưu tú, quen bạn gái thì đã làm sao?
Thằng nhóc tốt như vậy, tìm bạn gái không phải rất bình thường sao? Sao vẻ mặt của con gái và cháu gái ông khó có thể tin thế?
Thật là kỳ quái.
Ở trong lòng ba Nhan, bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, theo sự tăng trưởng của thời gian cũng nên thành lập một tình bạn sâu sắc hoặc là tình anh em.
Gặp được chuyện nào đó, trong đầu thiếu sợi gân, Nhan Hi mím chặt môi, nghiến răng nghiến lợi.
Đúng vậy, đẹp trai, chỉ số thông minh cao, năng lực mạnh mẽ, cho dù ngẫu nhiên tính tình kém chút vậy cũng rất được con gái hoan nghênh nhỉ?
Ở đại học có thể tự do yêu đương, nhiều chị khoá trên em khoá dưới xinh đẹp như vậy, còn không khiến mắt anh mê mẩn à?
……
Không đúng không đúng, cô đang suy diễn cái gì vậy, nếu Giang Trì Chu quen bạn gái, vậy còn gọi điện thoại cho cô làm cái gì.
Căn cứ vào điều này, Nhan Hi vẫn rất tin tưởng anh, kiên định cho rằng là ba nghe lầm.
Trong chốc lát nhíu mày trong chốc lát cắn môi, vẻ mặt của Nhan Hi rất không được tự nhiên, chẳng qua, ba Nhan chuyên tâm lái xe vẫn chưa phát hiện.
Triệu Thu Tĩnh trên ghế phụ cũng không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ có Tiêu Nhiễm ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng nhất.
Cô ấy cảm thấy nhất định là dượng hiểu lầm, người Giang Trì Chu thích rõ ràng là Nhan Hi mà.
Nhà hàng khách sạn đã đặt cũng không xa, chẳng qua trên đường kẹt xe, chậm trễ nửa tiếng mới đến.
Hai vợ chồng nhà họ Giang đã đến trước, ngồi ở phòng chờ bọn họ, người hai nhà ở chung hòa hợp, rất là gần gũi.
Việc đầu tiên khi Nhan Hi bước vào phòng riêng là đánh giá xung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng Giang Trì Chu.
Giờ phút này, Triệu Thu Tĩnh nhiệt tình đã thay cô hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Trì Chu thật sự không tới à?"
Mọi người lần lượt vào chỗ ngồi xuống, Tống Nhàn đang muốn trả lời thì chợt bắt gặp một ánh mắt mãnh liệt khác, trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua, bà thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: "Chu Chu hôm nay có việc nên không tới."
"Nghe ông Nhan nhà em nói là đi ra ngoài với bạn gái à?" Phụ nữ hóng chuyện chẳng phân biệt tuổi tác, huống chi là người quen.
Trong mắt Tống Nhàn hiện lên ý cười, "Có cô bé cùng trường tới tìm nó, hình như là…… Là đang định có bạn gái, cũng không biết có thành hay không."
Thế mà là thật?!
Nhan Hi dùng sức nắm lấy đầu gối, ngón tay hoạt động uốn lượn thành quyền.
Mẹ Giang chính miệng chứng thực, vậy không phải ba nghe lầm sinh ra hiểu lầm ư?
Ý niệm tin tưởng vững chắc trong lòng bị lật đổ, vô số bất an nảy lên trong lòng.
Bất luận Giang Trì Chu có quen bạn gái hay không, anh bỏ người nhà rời đi với bạn học nữ vào đêm giao thừa đều là sự thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!