Mềm như bông, có độ ấm, dính lên lỗ tai phải của anh.
Anh biết đó là một nụ hôn.
Lặng lẽ thoáng qua trong giây lát, chỉ còn mùi hương như có như không của thiếu nữ chậm rãi tản ra bên cạnh.
Làm một chuyện to gan, Nhan Hi lui một bước ra sau, chống mũi chân xuống sàn nhà rồi nhẹ nhàng hạ gót chân xuống, hoàn toàn giẫm chân trên mặt đất.
Giang Trì Chu ngước mắt, ánh mắt miêu tả cẩn thận gương mặt của cô, từ mặt mày đến chóp mũi, lưu luyến đến chiếc cằm trơn bóng.
Là cô gái anh quen thuộc lại làm ra một việc không ngờ tới như vậy.
Ngoài dự đoán.
"Đây là cái gì?" Anh nghiêng người, đối mặt trực tiếp với Nhan Hi không có một xíu nhút nhát.
"Giảm bớt đau đớn." Cô nhanh chóng chớp mắt, lộ ra mấy phần lanh lợi nhiệt tình.
"Em giảm đau không?" Giang Trì Chu cười rộ lên trong phút chốc, cái lý do này cũng không khỏi quá sứt sẹo.
Nhan Hi phồng má, không tán đồng cũng không phủ nhận.
Đầu hơi gục xuống, Giang Trì Chu nhìn cô chăm chú.
Đôi môi cô gái ửng hồng tựa hai cánh hoa xinh đẹp ướt át khiến người ta không kìm được muốn hái.
Nghĩ đến đây, Giang Trì Chu cúi người về phía trước, trong mắt anh cất chứa ý cười, "Vậy phải hôn môi mới có thể."
Tiếng hỗn loạn xung quanh truyền vào trong tai, chỉ có câu nói kia rõ ràng nhất, cả người cô ngẩn ra, một tay che kín miệng lại.
Giang Trì Chu thẳng sống lưng, anh trở lại giới hạn cô cho rằng an toàn, suy nghĩ nói ra một câu, "Anh nói là trong nước bọt chứa nhiều loại amylase và chất kìm khuẩn, có tác dụng giải độc miễn dịch, giảm nhiệt giảm đau."
"Biết, biết rồi." Cô gái chột dạ nắm chặt ba lô rồi chạy.
Nhìn bóng lưng quen thuộc kia, Giang Trì Chu nhíu mày hơi buồn bực.
Chưa bao giờ gặp được một vấn đề chưa được giải quyết như vậy.
Căn cứ vào những phản ứng khác nhau của Nhan Hi khi đối mặt với anh, cũng không bài xích anh, thậm chí là thích.
Nhưng cô lại rõ ràng từ chối để mối quan hệ giữa hai người thăng cấp.
Nhỏ kia, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Nhan Hi vẫn chưa chạy xa, đứng ở cổng chính bệnh viện, chờ anh ra ngoài, còn lập tức khinh bỉ, "Anh đều chậm hơn rùa đen."
Nói như vậy, tốc độ của Giang Trì Chu không những không nhanh hơn, ngược lại thả chậm bước chân, thật sự là đi đường còn chậm hơn rùa đen.
Biết anh cố ý lề mề, Nhan Hi tức giận túm cánh tay, kéo sang ven đường bắt xe, "Đi đi đi, chúng ta đến cửa hàng trang sức, em muốn mua khuyên tai."
Từ nay về sau, cô cũng là người có thể đeo hoa tai đẹp tùy thích.
Trên hứng thú, Nhan Hi một hơi mua vài đôi, còn săn sóc người đi theo bên cạnh, "Chu Chu, anh thích cái này không?"
"Đại đi." Anh không có yêu cầu với thứ này.
Nhan Hi chọn cho anh hai đôi khuyên tai, còn rất hào phóng thay anh tiền trả.
Tuy rằng hiện tại còn không thể đổi khuyên tai nhưng cô nhìn trong lòng đã thỏa mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!