Trò chuyện hai giây trước hai bên im lặng, từ giây thứ ba đến giây thứ năm, một giọng nữ nhanh chóng xẹt qua bên tai: "Giang Trì Chu, em đụng phải hoa khôi ở cổng trường……"
Giọng nói tạm dừng hai giây rồi bổ sung thêm một câu, "À, xe đạp của anh."
Trong giây thứ mười, điện thoại bị ngắt.
Chạy nhanh đến cổng trường, Giang Trì Chu thở hổn hển rồi tìm người khắp nơi.
Cũng không khó tìm lắm, cách trường 50m có học sinh tụ tập, đặc biệt đáng chú ý.
Trên mặt đất có ba chiếc xe đạp màu sắc khác nhau ngã ngổn ngang, những người đứng cạnh xe xếp thành hình tam giác. Mặt trời nóng bức phủ lên người mọi người như được bao phủ bởi một tầng hào quang mạ vàng nhưng lại khiến người ta khó chịu.
Đẩy đám đông ra, Giang Trì Chu xoải bước đi xuyên vào, "Sao lại thế này?"
Ngày hôm qua hai người còn đánh nhau ở cửa nhà nhưng Nhan Hi đã vứt đi thù hận trước kia sạch sẽ, dùng ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy quần áo Giang Trì Chu, "Em phạm sai lầm."
Khẽ dời tầm mắt, Giang Trì Chu thoáng nhìn bàn tay đặt bên vai trái không ngừng kéo quần áo anh tựa như chân gà nhấc lên vừa để xuống.
Ngay cả nũng nịu khoe mẽ cũng không giống người khác, Giang Trì Chu dời mắt, lười nhìn cô, "Ít nói vô nghĩa."
Nhan Hi vốn đang ở thế bất lợi hiếm thấy không oán giận lại, đơn giản khoa tay múa chân, "Vừa rồi em lại đây từ bên này, hoa khôi từ bên kia qua đó, muốn thắng xe cũng không giẫm được, không cẩn thận đụng phải người……"
Cô vặn vặn cánh tay, ra hiệu người nọ cũng ở bên cạnh.
Hoa khôi vẫn cứ mặc váy dài màu trắng, trang phục trắng tươi mát tự nhiên. Khi cô ấy đi xe đạp ngang qua khuôn viên trường, nó đã thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ.
Cô ấy thích cái cảm giác được người khác khen ngợi, những ánh mắt hâm mộ đẹp đến ngỡ ngàng đó có thể khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn, cho dù là ánh nắng gay gắt cũng cố tình bày ra điệu bộ nữ thần xuất trần.
Cố tình! Gặp Nhan Hi!
Mới vừa rồi cô ấy bước ra từ cổng trường, lúc chạy xe vẫn như cũ duy trì nụ cười xinh đẹp và phong cách, phát hiện phía trước có xe đạp xông tới, trước tiên cô ấy nhấn phanh trước nhưng chiếc xe đạp kia như là điên rồi bay thẳng đến phía cô ấy, cuối cùng biến thành "hiện trường tai nạn xe cộ".
Lốp xe va chạm, hai bên đồng thời ngã xuống đất, hoa khôi ngã xuống đất, biểu cảm hoảng sợ giật mình trông vô cùng yếu ớt.
Ngay sau đó, người nọ đâm cô ấy đi tới xin lỗi cô ấy.
Hoa khôi bày đủ dáng vẻ ấm ức, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ ngoài của cô gái khiến cô ấy kinh ngạc, "Là cậu?"
Làm sao cũng không nghĩ tới kẻ đầu sỏ phá hư hình tượng hoàn mỹ của cô ấy lại là tình địch của cô ấy!
Vốn khen ngợi lập tức biến thành chê cười, sao cô ấy cam tâm dễ dàng buông tha cho Nhan Hi!
So với kinh ngạc của hoa khôi, lòng Nhan Hi chỉ tràn đầy áy náy, "Xin lỗi xin lỗi bạn, thắng xe lại không nhạy, bạn không sao chứ?"
Cô từ nhỏ đã học đi xe đạp, kỹ thuật lái xe thuần thục nhưng do không kịp thắng xe nên tạo ra hiện trường vụ tai nạn xe cộ, thật sự áy náy.
"Bạn có sao không?" Nhan Hi vẫn chưa nhận ra hoa khôi ngay từ lần đầu, thậm chí muốn vươn tay đỡ cô ấy dậy.
Nhưng mà lọt vào sự từ chối của hoa khôi.
Hoa khôi khóc tuôn nước mắt như mưa, trong miệng không ngừng nhảy ra tin tức nói bản thân bị đụng trúng rất đau, quần áo bị dơ, xe đạp cũng hỏng rồi, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Nhan Hi cuối cùng cũng nhớ tới đây là hoa khôi từng gặp vào kỳ nghỉ hè.
Nếu đối phương có thương có lượng, Nhan Hi tuyệt đối nhận món nợ, nên như thế nào bồi thường thì bồi thường như thế đấy nhưng hoa khôi rõ ràng cố ý kéo dài để người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cô, không chịu giải quyết vấn đề.
Vì thế, cô giơ điện thoại lên đối mặt với hoa khôi, hoa khôi yên tĩnh trong một giây, giọng nói hãy còn mang theo tiếng khóc nức nở, "Cậu làm gì?"
"Mình cảm thấy bạn khóc khá xinh đẹp nên quay video cho bạn." Nhan Hi liên tục di chuyển camera, chỉ đạo động tác cứ như là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, "Đúng đúng, bạn tiếp tục khóc, chính là loại cảm giác mới vừa rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!