Chương 35: (Vô Đề)

Kỳ nghỉ hè nóng bức sắp kết thúc, vào mùa tựu trường, cuối cùng mẹ con nhà họ Nhan cũng trông ngóng được người thân rời nhà đã ba tháng trở về.

"Nhìn một cái xem, đều gầy rồi." Triệu Thu Tĩnh hỏi han chồng ân cần, tự mình rửa sạch trái cây, cắt miếng bỏ vào đĩa đựng trái cây đưa đến trước mặt chồng rồi xoa bóp vai đấm lưng.

Đây vẫn là lần đầu tiên đồng chí ông Nhan hưởng thụ đãi ngộ cao cấp như vậy sau khi kết hôn, trực tiếp cho ông bay lên, Triệu Thu Tĩnh hỏi cái gì đều nói.

"Lần trước nói với hai mẹ con về cô bé kia, hiện tại đã về nhà nhưng không phải nhà của con bé, hàng xóm mang về." Ba Nhan lại nhắc tới đoạn chuyện cũ chưa kết thúc lần trước, là kết cục đẹp.

"Ở nhờ nhà hàng xóm à?" Triệu Thu Tĩnh tin tưởng trên đời này còn có những người hàng xóm tốt bụng, nhưng bà cũng biết nuôi một đứa trẻ không phải chuyện đơn giản, có thể giúp đỡ nhất thời nhưng cũng chưa chắc là có thể giúp cả đời.

"Lần trước nghe anh nói chuyện đó, em thật sự cảm thấy cô bé quá đáng thương, bà con xa không bằng láng giềng gần, lời này cũng không sai, cũng không biết có thể giúp được bao lâu."

"Em đừng nói vậy, anh cảm thấy người nhà kia thật sự yêu thích cô bé ấy, cậu bé kia cũng rất biết thương yêu em gái."

Ông và bác sĩ chủ trị của cô bé kia rất thân quen, nhìn thấy rất nhiều lần anh trai người bệnh tìm bác sĩ chủ trị nghe ngóng các loại vấn đề, ký ức quá khắc sâu.

Cuộc sống của người khác cũng vỏn vẹn là một trong những chủ đề của họ, ngay sau đó, chuyện từ trong bệnh viện nói đến ngoài bệnh viện, ba Nhan không cẩn thận bại lộ ngày nọ mình và đồng nghiệp cất cao giọng hát quá chén ở bên ngoài, uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự.

Nói đến đây, giọng ba Nhan tán gẫu chuyện lý thú đột nhiên im bặt, đầu ông dời đi một cách máy móc, nhìn về phía vợ bên cạnh.

"Con gái ngoan." Triệu Thu Tĩnh bỗng nhiên quay đầu gọi Nhan Hi.

"Dạ?" Đột nhiên nghe thấy ma ma đại nhân kêu cô như vậy, Nhan Hi cũng không cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, chỉ cảm thấy cả người run lên, da đầu tê dại.

Quả nhiên, nghe thấy ma ma đại nhân truyền đạt mệnh lệnh, "Đi lấy ván giặt quần áo ra đây."

"…… Vợ ơi em nghe anh giải thích!" Bác sĩ Nhan quỳ xuống trong giây lát.Không lâu sau, Tiêu Nhiễm đã về đến nhà vào ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, lần này không mang nhiều đồ lắm, nguyên nhân là, "Mẹ em nói đồ mùa hè không dễ cất giữ, cũng chỉ có thể mang chút thứ lưu trữ tiện lợi."

Ở chung một năm chị em họ đã không còn xa cách khách khí như khi vừa mới bắt đầu gặp mặt, Nhan Hi ngáp dài giúp đỡ xách đồ vào tủ lạnh, "Nhiễm nhiễm, lần sau em nói với dì cả mang người tới là được."

Nhà bọn họ cũng tiếp thu ý tốt của dì cả, nhưng cô cảm thấy, mỗi lần để Tiêu Nhiễm mang nhiều đồ như vậy tới đây thực sự khiến người ta mệt mỏi.

Tiêu Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, "Chị lại không phải không biết, mẹ em chỗ nào chịu nghe em."

Mẹ cô ấy chỉ cảm thấy mắc nợ nhà họ Nhan quá nhiều.

"Được rồi, dì cả quả thật rất kiên định trong ý nghĩ của mình." Nhan Hi vẫy tay, cũng không để chuyện này trong lòng.

Dì cả là người cố chấp, rất khó nói thông, nhưng cũng may ngày thường cô cũng hiếm khi giao tiếp với dì cả.

"Đúng rồi, ngày mai xếp lớp, em đã xem danh sách lớp chưa?" Vài ngày trước khi khai giảng, danh sách lớp đã được công bố, đã có người bắt đầu thêm bạn học vào nhóm lớp.

"Dạ, em lớp A1 ban khoa học tự chọn." Tiêu Nhiễm trước khi đến cũng đã xem qua kết quả, cũng rất vừa lòng, bởi vì đây là lớp học được chia dựa theo thành tích, A1 thuộc về lớp chuyên.

Nhan Hi vỗ tay vì cô ấy, "Giỏi lắm giỏi lắm, chị ở lớp A2 ban xã hội tự chọn."

Học kỳ 1 để cho mọi người điền đơn nguyên vọng chia ban, nhưng mãi cho đến khai giảng lớp 11 mới cho chia lớp rõ ràng. Trong nhóm nhỏ ôn tập của bọn họ, Tiêu Nhiễm, học sinh giỏi, Thư Vũ ba người lựa chọn khoa học tự nhiên, mà cô và Thẩm Tiếu Ngôn hai người học xã hội.

A1 và A2 của khối khoa học tự nhiên đều thuộc về lớp chuyên, các bạn học trong top 100 được chọn ngẫu nhiên để cân bằng tốp đầu và tốp cuối của hai lớp.

Tiêu Nhiễm và Thư Vũ được xếp vào A1, học sinh giỏi được xếp vào A2. Mà Nhan Hi và Thẩm Tiếu Ngôn tách nhau ra không chút nào ngoài ý muốn, Nhan Hi ở B2, Thẩm Tiếu Ngôn ở B3.

Bọn họ biết cách bố trí của các phòng học, biết rằng hai phòng học ở cạnh nhau nên hẹn cơm gì đó cũng rất tiện.

Nhưng sau đó bọn họ dần dần phát hiện thời gian và khoảng cách, hai thứ đều là sự tồn tại đặc biệt huyền diệu.

Lúc vừa mới xa cách nhau, vẫn kéo dài tình nghĩa bạn bè gắn bó suốt một năm như cũ, giữa trưa nào cũng cùng nhau ăn cơm, buổi chiều còn có thể hẹn nhau ra ngoài uống ly trà sữa hoặc là chơi vài trò khác.

Không bao lâu, bên cạnh đã bắt đầu xuất hiện những người bạn mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!