Bàn tay dày rộng nâng nửa bên má cô, cảm giác mất trọng lực đột nhiên khiến cô mở mắt ra, hí mắt hai lần, "Buồn ngủ quá."
Ngáp một cái be bé, cô mơ mơ màng màng tựa vào bên cạnh lòng bàn tay Giang Trì Chu, nhưng cô cảm thấy không thoải mái, hai chân duỗi thẳng đến chỗ trống bên cạnh, đầu gối lên trên đùi anh, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Cách vật liệu may mặc cũng có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm kia, sau khi nhân vật trong trò chơi chết đi sống lại, Giang Trì Chu sớm đã không còn tâm trí thao tác.
Ánh mắt anh dừng lại ở khuôn mặt có đường nét thanh tú, cuối cùng tập trung vào nốt ruồi mỹ miều bên cánh mũi, trước mắt hiện lên cảnh tượng đêm giao thừa đó, cái chạm thân mật ngắn ngủi ấy để lại dấu vết mãi không thể xóa nhòa trong lòng anh.
Sau những đêm trằn trọc khó ngủ đó, anh sẽ vô số lần hồi tưởng lại, khắc sâu những ký ức nông cạn trong đầu vào trái tim mình.
Anh đã không nhớ được bắt đầu từ khi nào Nhan Hi đã đi vào giấc mộng, trong mộng đã không còn tình cảnh bọn họ vừa gặp mặt nhau đã véo nhau đối địch.
Gần trong gang tấc, anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở vững vàng khi cô bé ngủ, hương hoa oải hương quanh quẩn chóp mũi, anh cầm lòng không đậu cúi đầu, trong mắt có gợn sóng.
Nhan Hi nằm nghiêng người, cổ áo thun rộng thùng thình mở ra hé lộ cảnh xuân trước ngực.
Sững sờ một lát, anh lập tức nhắm mắt lại, thu hồi tất cả tư tâm.
Anh kéo tấm chăn mỏng bên cạnh cô đắp lên người cô, hai chân lại không dám tùy ý lộn xộn, duy trì tư thế như cũ, ngồi vào khiến hai chân tê dại.
Nhìn thấy cô coi chân mình như gối đầu, còn đang tìm kiếm tư thế thoải mái nhất, Giang Trì Chu gần như sắp không thể kìm được ngọn lửa bùng lên trong người.
"Thật đúng là……" Yên tâm với anh.
Không biết qua bao lâu mới nhớ tới chiếc điện thoại bị đánh rơi bên cạnh, vân tay không có cách nào nhận dạng, anh lại quen thuộc mật mã, anh mở khóa bằng cách trượt ngón tay trên màn hình vài lần.
Trò chơi đã tự động rời khỏi giao diện chiến trường, tin nhắn nhắc nhở của hệ thống là do anh treo máy mà bị báo cáo.
"Chậc……"
Chờ bé con này tỉnh lại nhìn thấy tin nhắn báo cáo thì nhất định lại muốn giày vò anh.Căn phòng lờ mờ sáng, lúc Nhan Hi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh trống trơn, không có gấu lớn vây quanh, không phải phòng cô.
Trong tay nắm chiếc chăn bông điều hòa màu đen và trắng, Nhan Hi chậm chạp một lát mới nhớ tới đây là phòng ngủ của Giang Trì Chu.
Cô ngủ khi nào thế?
Nguầy nguậy đầu, giơ tay vỗ nhẹ, hai chân di chuyển đến mép giường, đôi dép lê màu vàng nhạt được đặt ngay ngắn dưới đất.
Anh hình như còn cẩn thận hơn trong tưởng tượng của mình.
Rèm cửa sổ chắn ánh nắng bên ngoài, Nhan Hi đưa tay vén lên, ánh sáng trong nhà cực tốt, lập tức trở nên thông thoáng sáng ngời.
Trong nhà rất an tĩnh, ba Giang công tác bận rộn và mẹ Giang ra ngoài cũng chưa về nhà, Nhan Hi đỡ tường đi đến phòng khách thì thấy người trên sô pha nằm.
Cô chiếm phòng ngủ của Giang Trì Chu, bản thân Giang Trì Chu ngủ sô pha, loại đãi ngộ này…… Thật đúng là hiếm thấy.
Còn nhớ rõ khi còn nhỏ, cô và Giang Trì Chu bất hòa, cho dù là cùng nhau giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt cha mẹ thì cũng sẽ thuận tiện một xíu biểu hiện thật sự rõ ràng.
Khi đó được mẹ Giang nhiệt tình mời đến nhà chơi, mang cô tới phòng tìm Giang Trì Chu, Giang Trì Chu trực tiếp làm trò trước mặt Tống Nhàn ngăn cô trước cửa phòng ngủ, dữ dằn cảnh cáo, "Không được đặt chân vào phòng anh!"
Cùng kiểu, nếu không phải người lớn hai nhà tới lui, ngay cả cửa nhà mình cô cũng sẽ không để Giang Trì Chu rảo bước tiến lên một bước.
Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi.
Mặc dù, còn chưa được giải thích chi tiết.
Có người nói theo sự gia tăng của tuổi tác, đã từng là bạn thân cũng sẽ dần dần ly tán, sự khác biệt về giới tính giữa nam và nữ là bức tường không thể công phá, sẽ kéo khoảng cách của bọn họ ra.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!