Khi còn nhỏ, mít đặc, Nhan Hi treo bên miệng "làm vợ Giang Trì Chu", ai cũng biết hai người không hợp nhau.
Theo số tuổi tăng lên thì họ học được ngụy trang ở trước mặt người lớn, trong bụng sóng biển cuồn cuộn nhưng cơn gió trên mặt lại bình lặng.
Đã từng bẻ hoa đào của Giang Trì Chu, cô đã dùng vô số biện pháp, chỉ có điều lần này cô đã rơi vào trong tay Giang Trì Chu!
Nghe anh đúng lý hợp tình mà chiếm lợi từ mình, khóe miệng Nhan Hi co giật, "Giang Trì Chu, mặt của anh đâu?"
Cô liếc nhìn đầu hơi ngửa ra, ánh mắt chạm đến cằm và sườn mặt của Giang Trì Chu, không thể phủ nhận, kẻ thù này của cô quả thực đẹp trai.
Sống mũi cao thẳng, đường cong xương cằm rõ ràng sắc sảo, khí khái anh hùng khôi ngô sáng sủa, tràn đầy sự trẻ trung và là style con gái thích nhất trong trường.
Nhan Hi khuyên bảo mình không thể bị vẻ bề ngoài này mê hoặc. Cô đang muốn chui ra từ trong lồng ngực của Giang Trì Chu thì lại bị anh kéo đến thêm gần.
Không cam lòng bị đối thủ một mất một còn chủ đạo trong mối quan hệ giữa hai người, Nhan Hi há mồm muốn nói ra chân tướng, "Em không…… Ơ Ơ……"
Lòng bàn tay nóng rực che mất non nửa khuôn mặt của cô, Giang Trì Chu lấy đôi chân dài đè lên mũi chân cô khiến cô không thể tiến lên, cả người cũng bị che lại.
Khuôn ngực rộng đã chắn hết tầm nhìn của Nhan Hi. Từ góc độ của người nhìn, cả hai cư xử thân mật như thể đang hôn nhau vậy.
Hoa khôi khóc lóc lắc đầu, khó có thể tiếp thu sự thật này nên cuối cùng che mặt đau lòng rời đi.
Biên Biên bước bằng đôi chân ngắn nhỏ xíu, đi vòng quanh hai người chủ theo hướng nghiêng nghiêng rồi nằm sấp xuống thè lưỡi.
Lần đầu tiên cô ý thức được sức lực của mình và Giang Trì Chu cách xa. Nhan Hi không cam lòng yếu thế, cô nắm chặt cổ tay của anh ép xuống, đột nhiên há mồm, hàm răng cắn vào ngón tay cái của anh.
"A……"
Đột nhiên bị cắn một phát, Giang Trì Chu đột nhiên rút tay về, ngón tay dính đầy nước bọt trong suốt lấp lánh, "Nhan Hi, em thuộc giống chó à?"
Nhan Hi cắn răng dỗi trả: "Em thuộc về anh!"
Ý cô vốn mắng Giang Trì Chu tương đương với Biên Biên nhưng cẩn thận nghiền ngẫm, lời này lại thay đổi ý nghĩa.
Ngón cái lau lau sợi chỉ trong suốt kia, Giang Trì Chu buông thõng tay không hề có áp lực tâm lý, khóe môi nhếch lên, dưới đáy mắt thoáng hiện lên ý cười không rõ, "Ồ, còn ngấp nghé anh à?"
"Xía" thừa dịp anh lơi lỏng, Nhan Hi nhanh chóng lui ra, "Nhan Hi em cho dù không yêu đương, cả đời làm chó độc thân cũng tuyệt đối không ngấp nghé anh!"
Biên Biên dưới chân ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen láy lộ ra vẻ khó hiểu: Cãi nhau thì cãi nhau, điểm danh nó là chuyện gì thế này?
Ồn ào thì ồn ào nhưng nhà thì vẫn phải về.
Nhan Hi đang cầm dây dắt chó nhưng lại thấy Biên Biên luôn muốn dựa sát bên cạnh Giang Trì Chu, cô phóng lời nói uy hiếp, "Biên Biên, cái đứa phản đồ nhà em, đêm nay không cho em thêm cơm."
"Gâu gâu gâu!" Biên Biên kháng nghị.
Bên cạnh Giang Trì Chu liếc nhìn cô, khóe miệng toét ra, cười quá mức khoa trương, "Biên Biên làm tốt lắm, ngày mai khen thưởng mày gấp đôi thức ăn cho chó."
Biên Biên vui vẻ dạo qua một vòng ngay tại chỗ.
Nhan Hi: Móa nó!
Cô nhìn chằm chằm Biên Biên dưới chân, biết vậy chẳng làm.
Lúc ấy vì để xua đuổi tất cả những đào hoa xung quanh Giang Trì Chu nên cô cố ý để Biên Biên và Giang Trì Chu vun đắp tình cảm, kết quả mối quan hệ của họ trở nên tốt đẹp hơn, bé phản đồ này cũng trực tiếp coi anh là chủ nhân!
Ngọn lửa phẫn uất lúc này đều là năm đó nước tràn vào đầu, cái loại biến chất. Cô khẽ hừ một tiếng, "Em về nhà nói với dì báo cáo anh yêu sớm."
"À, đi thôi, mẹ anh nhất định sẽ cảm thấy con dâu tương lai của mẹ có chỗ dựa rồi." Anh hoàn toàn không hoảng hốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!