"Tớ thì biết cái gì, cái gì tớ cũng không biết." Điện thoại giấu ở phía sau không chịu trả lại, cũng ngượng ngùng đối diện với Thẩm Tiếu Ngôn.
Nói tóm lại chính là chột dạ.
Tối hôm Tết Nguyên Tiêu, cô nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, vừa nhắm mắt lại thì trong đầu sẽ hiện lên pháo hoa nở rộ ngay lập tức.
Hình ảnh kia khiến cô nằm ngồi không yên.
Cô là kiểu người không thích động não suy nghĩ cho lắm, cho đến bây giờ cũng không suy nghĩ theo hướng đặc biệt đó nên nửa đêm ngủ không được, bò dậy đăng một bài post……
Bài đăng không ngừng xuất hiện các câu trả lời nhưng đều chỉ về một điểm: [ Bởi vì yêu. ]
Giang Trì Chu từ nhỏ đã đối nghịch với cô đột nhiên trở nên săn sóc dịu dàng, so với trước kia càng thêm nuông chiều cô hơn, còn hôn cô, có chút đầu óc cũng biết là không phù hợp với lẽ thường.
Nhưng cô không thể thừa nhận.
"Anh ấy thích cậu, cậu thì sao? Cậu nghĩ như thế nào?" Thẩm Tiếu Ngôn không ngừng hỏi đến cùng, kéo cô từ hồi ức về hiện thực.
Sức lực nắm điện thoại càng thêm siết chặt, Nhan Hi gục đầu, khẽ lẩm bẩm: "Cái gì tớ cũng chưa nghĩ."
"Lời này tự cậu tin không?" Thẩm Tiếu Ngôn không nhanh không chậm vươn tay ra.
Trả điện thoại lại cho chủ của nó, Nhan Hi giậm chân, cố ý nói sang chuyện khác, "Đây là những chuyện mà tuổi chúng ta nên suy nghĩ sao? Chúng ta nên cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước giống học sinh giỏi!"
"Nếu cậu đã nói như vậy thì tớ cũng không còn cách nào." Thẩm Tiếu Ngôn bất đắc dĩ nhún vai.
Nếu Nhan Hi đã biết, vậy làm như thế nào cũng là tự cô lựa chọn, người khác không có lý do để nhúng tay.
Lúc một người nói nhiều và chảnh cún không hề phản bác thì đã chứng minh chính bản thân cô mơ hồ không biết phải làm sao, Thẩm Tiếu Ngôn vuốt ve camera cục cưng rồi vẫy tay với cô, "Trở về đi."
Nếu tâm tư không ở nơi này, còn không bằng trở về đối mặt.Nhóm bốn người đánh bài gần như biến thành cuộc chiến tranh đoạt của hai người, Tống Phi Dương và Lưu Vũ Châu phần lớn đều thua đổi vị trí cho nhau, bọn họ lại lần nữa cảm thán đầu óc thông minh có đất dùng.
"Không đánh không đánh, không thú vị, thua hoài." Tống Phi Dương xua tay chơi xấu, Lưu Vũ Châu cũng phụ họa nói chơi bài poker chán rồi, muốn đổi trò chơi.
"Các cậu chơi đi." Giang Trì Chu buông những quân bài rải rác trong tay xuống rồi đứng dậy ngay tại chỗ.
Quay đầu lại mới phát hiện người anh muốn tìm đã trở về.
"Các anh còn đang chơi bài à?" Vừa trở về Nhan Hi không biết bọn họ chuẩn bị tan cuộc nên ngồi xổm xuống đất, bắt đầu nhặt bài.
"Không chơi bài, mới vừa định đổi trò chơi." Giang Trì Chu giải thích.
Tống Phi Dương chạy tới lấy cặp sách của mình, vươn tay vào bới móc rồi lấy ra một cái hộp vuông màu đen, giơ tay lên, dò hỏi ý kiến của mọi người: "Anh mang theo bài ma sói, tới không?"
"Tới luôn!" Nhan Hi vỗ tay, biểu hiện ra hứng thú mãnh liệt với thứ này.
Trước kia download APP chơi qua một trận, sau đó ngán thì gỡ bỏ, nhưng cảm giác chơi trò chơi mặt đối mặt lại khác biệt, làm người chơi gà mờ, cô cảm thấy rất thú vị.
Bài ma sói đòi hỏi phải nhiều người mới thú vị, lúc này Tống Phi Dương được nhiều người ủng hộ, ngay cả học sinh giỏi cũng miễn cưỡng rời mắt khỏi cuốn từ vựng tiếng Anh.
Nhan Hi nắm chuẩn cơ hội, trực tiếp kéo học sinh giỏi vào, "Mọi người cùng nhau, đều chơi chung ha."
Tiêu Nhiễm và Thư Vũ trực tiếp tỏ vẻ hoàn toàn không biết chơi, ngược lại là em gái Tiết ngượng ngùng xoắn xít nói: "Mình không nhuần nhuyễn cho lắm, hy vọng mọi người lát nữa nương tay."
Lời này không thành vấn đề, nhưng giọng nói và ngữ điệu bị chèn ép ra khỏi cổ họng kia không khỏi khiến người ta rùng mình.
Chỉ có Lưu Vũ Châu ngây ngốc đứng bên "nữ thần mảnh mai", "Không sao, trò chơi này rất đơn giản, chơi một ván sẽ biết, tôi dạy cho cậu."
"Ha hả." Tiết Vân San bình tĩnh dời sang bên cạnh, tránh xa Lưu Vũ Châu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!