Chương 21: (Vô Đề)

Tim đập rộn lên khó có thể hô hấp kèm theo đầu óc trống rỗng, Nhan Hi cảm giác cả người mình như mất đi sức lực, ngoại trừ hai con mắt to chớp nháy một cách máy móc vẫn sáng ngời rực rỡ như cũ thì cả người đều ngây ngẩn.

Chờ bóng đen che khuất tầm mắt từ trước mắt dời ra khỏi điểm mù của tầm nhìn, cô mới nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Giang Trì Chu một lần nữa.

Nhan Hi siết chặt nắm tay.

Nếu tiếng gầm gừ trong lòng có thể được phiên dịch ra bằng trực giác thì cô nhất định sẽ không thể chịu đựng nổi……

"A a a a a" Nắm đấm nhỏ đấm đá không ngừng đều rơi xuống trên người Giang Trì Chu, suy nghĩ linh tinh trong lời nói mang theo tiếng hít thở hỗn loạn, "Vì sao anh muốn hôn em! Đây là nụ hôn đầu tiên của em! Nụ hôn đầu tiên!"

Sức mạnh của nắm đấm không thể lay chuyển được anh dù chỉ là một chút, Giang Trì Chu không tiến không lùi, vẫn dùng nét mặt bình thường không có nhu hòa đối mặt với cô như cũ, chờ sau khi cô đánh xong thì mới không nhanh không chậm thốt ra hai chữ: "Ngọt không?"

Nhan Hi: "……"

Hoá ra cô gây chuyện cả buổi, đối phương còn có thể trăng thanh gió mát thảo luận hương vị với cô thế ư?

"Xía, anh cho rằng anh là mật ong sao? Đắng muốn chết!" Cô mang vẻ mặt ghét bỏ.

Hơi cúi người xuống, Giang Trì Chu tính toán khoảng cách an toàn để dừng lại, đôi mắt màu nâu sáng bóng nhìn cô chăm chú thật sâu, "Anh cảm thấy rất ngọt."

Thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, Nhan Hi vội vã dùng đôi tay che miệng lại, "Anh còn dám hôn em, em nhất định đánh bay đầu chó của anh!"

Giang Trì Chu: "……"

Anh cũng đã mạo hiểm "nguy hiểm đến tính mạng" làm được một bước này mà vẫn không ăn khớp với sợi dây trong đầu Nhan Hi như cũ. Nếu tiếp tục ép buộc thì đoán chừng lại muốn nghỉ chơi với anh.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Giang Trì Chu khẽ thở dài, cũng không dám nói toạc ra.

"Thấy em cảm thấy hứng thú với hôn môi như vậy, anh cho rằng em cũng muốn thử xem." Nghe thấy giọng điệu bình thường trái lại giống nói thật.

Nhan Hi tức giận đến mức giậm chân, "Em mới không muốn! Cho dù em muốn, cũng không cần anh phải dạy!"

"Vậy em muốn cho ai dạy?" Ý cười trên mặt Giang Trì Chu càng sâu nhưng giấu giếm cảnh cáo nguy hiểm.

Tựa như đang nói: Em nói ra một cái thử xem?

Từ trái tim đến trong lòng tất cả đều là màn pháo hoa vừa rồi, môi răng run rẩy nhưng lại không thể thốt ra một cái tên nào khác, Nhan Hi thẹn quá thành giận đẩy cánh tay anh ra, "Chán ghét chết đi được!"

Giang Trì Chu thuận thế lui về sau một bước, cô bé lém lỉnh láo liên, xoay người hòa vào đám đông, bóng lưng biến mất ở biển người.

Hao hết sức của chín trâu hai hổ mới tìm được đường ra từ trong đám đông chen chúc, Nhan Hi vừa đi về phía trước vừa quay đầu lại xem, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Hù chết em, hù chết em."

Nếu như cô đi trễ thêm một bước thì chân nhất định sẽ mềm!

Hôm nay chuyện xảy ra quá ảo ma, nhất định là do đầu óc của Giang Trì Chu không tỉnh táo, bị bầu không khí kỳ quái xung quanh lây nhiễm nên mới có thể xúc động làm ra chuyện thế này!

"Rè rè rè…" Nhan Hi cảm nhận được điện thoại trong túi không ngừng rung lên, cô mới nhớ tới mình đã quên hai người!

Thẩm Tiếu Ngôn gọi điện thoại tới hỏi cô ở đâu, cô đành phải kết nối địa điểm với người ta một lần nữa, "Vừa rồi bên kia quá đông người nên tớ đổi một vị trí mới."

Thừa dịp click mở tin nhắn mới, vài phút trước, Thư Vũ đã gửi tin nhắn đến nói mình đã đến gần nơi cô miêu tả đầu tiên.

Nhan Hi vội vàng gõ chữ trả lời nhưng bong bóng tin nhắn được gửi đi vẫn luôn xoay vòng.

Quảng trường hỗn loạn tín hiệu yếu, tin nhắn điện thoại mất một lúc lâu cũng chưa thể gửi đi được, Nhan Hi đành phải gọi điện thoại lặp lại cái cớ vừa rồi, nói cho cậu đã thay đổi địa điểm gặp nhau.

"Xin lỗi Tiểu Hi, bên này tớ có chút việc nên sẽ không qua đó."

"Như vậy hả, không sao không sao, chuyện của bản thân quan trọng." Vốn dĩ không có hẹn trước, là bởi vì mọi người tình cờ đều ở quảng trường, thuận tiện gặp mặt, cho nên cô cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!