Chương 20: (Vô Đề)

Gương mặt mềm mại áp sát vào khuôn ngực nóng bỏng, mùi hương lưu lại trên tóc có mùi rất dễ chịu, là hương hoa oải hương Nhan Hi yêu nhất.

Cảm nhận được người trong lồng ngực đang giãy giụa, Giang Trì Chu càng không để cô nhìn ra sau, cho đến khi người đối diện đang ngơ ngác nhìn bọn họ biến mất.

Sức mạnh nơi cánh tay đang dần được buông lỏng.

"Ui……" Nhan Hi thoát khỏi lồng ngực anh, ánh mắt đã trở nên phẫn nộ, vung nắm đắm đánh lên trên người anh, "Giang Trì Chu anh có bệnh hả! Đau quá nè!"

Giang Trì Chu nhất thời xúc động chưa từng dự đoán được cô lại có phản ứng như vậy, thấy cô thật sự bày ra dáng vẻ tức giận thì vội vàng cúi đầu xin lỗi cô, "Chỉ đùa một chút thôi, đừng nóng giận."

"Đùa hả?" Đánh xong mắng xong, Nhan Hi xoa xoa khuôn mặt, cắn răng hít hà một hơi, "Em thấy anh là muốn hủy hoại nhan sắc của em!"

Lời này oán hận đến mức Giang Trì Chu chột dạ không thôi nên vươn ngón tay lên mặt cô, "Để anh xem."

Muốn cẩn thận kiểm tra lại bị Nhan Hi hất bay không nể tình chút nào, cô căm giận xoay đầu sang một bên, không cho Giang Trì Chu chạm vào, "Hừ!"

Vừa rồi túm cổ áo cô không nói, còn ấn đầu cô hết sức, đụng đau mặt, kiểu tóc cũng bị anh làm rối, trên đỉnh đầu có một mớ tóc rối bù, có vẻ không thoải mái.

Chuyện này tuyệt đối không thể để yên!

Giơ điện thoại lên, nhanh chóng lướt qua con số thời gian trên màn hình, Nhan Hi mạnh mẽ nén lửa giận trong lòng xuống, "Bây giờ em không cãi nhau với anh, trở về lại tìm anh tính sổ!"

"Em còn muốn đi hẹn hò?" Giang Trì Chu nhíu mày lại, lần nữa siết chặt cổ tay của cô.

Rõ ràng cảm giác được nhiệt độ nóng hôi hổi của lòng bàn tay, Nhan Hi trực tiếp hất ra, "Liên quan anh cái rắm."

Cô tỉ mỉ trang điểm ra ngoài, còn chưa bắt đầu đi dạo phố chụp ảnh đã bị Giang Trì Chu làm hỏng bét, người mới vừa bị "ức hiếp", trong miệng chẳng nói vài lời hay.

Giang Trì Chu tự biết đuối lý nên không tranh luận với cô, thậm chí chủ động nhắc nhở đếm ngược chỉ đường cho cô, "Đèn xanh, có thể qua đường."

Vừa rồi tận mắt nhìn thấy Thư Vũ rời đi, nếu để Nhan Hi bây giờ qua đó thì tương đương vồ hụt. Dựa theo tính tình của cô thì cô sẽ hạ thấp mức độ thiện cảm với người thất hẹn, như vậy mục đích của anh sẽ đạt được.

Bàn tính nhỏ trong lòng đánh lạch cạch, Nhan Hi hoài nghi nhìn chằm chằm anh một lần, giẫm lên thời gian đếm ngược, an toàn nhanh chóng qua vạch kẻ đường.

Nhưng mà……

Giang Trì Chu theo ở phía sau.

Cô quẹo sang bên trái, Giang Trì Chu đi theo phía bên trái; cô đi về phía trước, Giang Trì Chu đi thẳng theo.

Nhan Hi cảm thấy người này là cố ý đến quấy rối!

Cô lười để ý, khi gần đến nơi cần đến, Nhan Hi gọi một cú điện thoại cho Thẩm Tiếu Ngôn tìm đúng vị trí tụ họp.

Căn cứ vào địa điểm được miêu tả, Thẩm Tiếu Ngôn liếc mắt một đã thấy nhìn điểm sáng lui tới trong đám người nên vẫy tay với cô.

Chờ chạy tới mới phát hiện bên cạnh Nhan Hi còn có một chàng trai quen mắt đang đứng, Thẩm Tiếu Ngôn hơi cảm thấy kinh ngạc, "Anh Giang Trì Chu sao lại đến đây?"

"Đừng để ý tới ổng, ổng rảnh rỗi quá mà." Nhan Hi cũng không quay đầu lại lôi kéo Thẩm Tiếu Ngôn đi về phía trước.

Cô cảm thấy Giang Trì Chu quá nhàn mới theo từ nhà tới nơi này, bằng không sao lại chỉnh cô ở trên đường, còn theo dõi cô một đường.

Kinh ngạc nhất chính là Giang Trì Chu, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, mở miệng nói thầm: "Sao là cô ấy……"

Hoá ra hẹn hò trong miệng Nhan Hi chỉ là đi dạo phố chung với bạn nữ, làm cả buổi, vẫn nhầm to rồi!

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Giang Trì Chu càng rõ ràng ý thức được anh của bây giờ thật sự quá dễ dàng bị Nhan Hi ảnh hưởng.

Nghĩ như vậy, hành vi bốc đồng vừa rồi cũng là uổng phí, anh còn phải tốn công dỗ dành người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!