Giấy báo nhập học chỉ là hai tờ giấy bay phấp phới nhưng vỗ lên mặt Giang Trì Chu tựa như nặng ngàn cân.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện mà anh hối hận nhất chính là chín tuổi năm ấy ra ngoài không mang theo tiền, còn hất đổ Yakult của Nhan Hi.
Kể từ đó, anh có nhiều thêm một kẻ thù!
Kẻ thù này vô cùng đặc biệt, đánh không được mắng không được, còn đuổi không đi!
Tựa như hiện tại……
Giang Trì Chu chộp lấy giấy báo, còn chưa tiến hành bước tiếp theo thì đã nghe thấy tiếng thốt lên khoa trương của cô gái, "Không thể nào không thể nào, Chu Chu sẽ không thẹn quá thành giận huỷ thi diệt tích thư thông báo trúng tuyển của em đó chứ!"
Cầm thư thông báo xả giận là cái hành vi ấu trĩ, Giang Trì Chu kéo tay cô ra rồi cắn chặt khớp hàm, "Không được kêu cái tên kia!"
"Không được gọi cái tên gì cơ?" Nhan Hi vô tội chớp mắt về phía anh, hai tay ôm mặt rồi kêu lên kéo dài âm cuối: "Chu ~ Chu ~". Bầu không khí hiện giờ cực kỳ giống một năm trước, Giang Trì Chu nghênh ngang vung giấy thông báo đắc ý với cô, còn kiêu ngạo làm trò uống sạch hai chai Yakult trước mặt cô!
Chẳng qua, một năm sau nhân vật thay đổi.
Tui thích dáng vẻ không thích tui của ông nhưng lại không làm gì tui!
Sau khi nhận được giấy báo nhập học của trường trung học số 1, ba mẹ khen thưởng cô hai ngàn đồng tiền tiêu vặt, còn mua cho cô một chiếc điện thoại mới. Tâm trạng của Nhan Hi tưởng chừng như không nên quá vui sướng!
Vui sướng cùng bạn thân hẹn nhau đi dạo phố, khí phách cho mình thêm hai bộ váy mới.
Trở lại tầng dưới của khu dân cư, Nhan Hi vòng vài bước đi đến siêu thị bên cạnh.
Tiệm tạp hoá năm đó đã thăng cấp thành một cái siêu thị nhỏ, bên trong đồ dùng sinh hoạt dần dần phong phú nhưng Nhan Hi yêu tha thiết Yakult.
Xếp hàng chuẩn bị tính tiền, bả vai đột nhiên bị người ta đụng phải. Nhan Hi theo bản năng quay đầu, bên cạnh người phụ nữ trung niên nhỏ giọng xin lỗi.
Chỉ là không cẩn thận đụng vào, Nhan Hi cũng không để ý mà lễ phép trả lời: "Không sao đâu ạ."
Ánh mắt cô dời ra sau, hình bóng quen thuộc ánh vào mi mắt. Trong tay chàng trai cầm theo hộp sữa tươi, đi ra ngoài bằng một cửa khác của siêu thị.
Cho dù không nhìn thấy mặt của chàng trai thì cô cũng biết người nọ là Giang Trì Chu.
Với tầng thân phận kẻ thù nhiều năm nay cũng không phải là thổi phồng!
Nhan Hi bị đám người xếp hàng phía sau ngăn cản bởi vậy Giang Trì Chu vẫn chưa phát hiện ra cô.
"Cô bé, cháu nên tính tiền."
Sau khi được nhắc nhở, Nhan Hi vội vàng cầm Yakult trong tay để lên, quét mã tính tiền rồi ôm rời đi.
Ánh mắt cả hai trong lúc lơ đãng đụng phải đều có thể ở không khí cọ xát ra tia đốm lửa Calci Carbide (CaC2), ai cũng không mở miệng, giữ yên lặng không lên tiếng đi về phía trước.
Nhan Hi tăng tốc đi trước anh, ngay sau đó, Giang Trì Chu lợi dụng ưu thế của đôi chân dài đuổi kịp và vượt qua cô.
Đến cửa khu dân cư, hai người bắt đầu phân cao thấp, cuối cùng biến thành sóng vai mà đi.
Giang Trì Chu từ nhỏ đã cao hơn bạn cùng lứa, còn Nhan Hi dậy thì cũng tốt. Chỉ xét riêng về chiều cao thì khó có thể phân biệt bọn họ có phải là học sinh hay không.
Bà cụ chống gậy đi ngang qua xoa xoa đôi kính lão, hiền từ dễ gần cảm thán một câu: "Vợ chồng son này trông thật xứng đôi."
Vợ chồng son!
Ba chữ chói tai này nổ tung ở bên tai hai người, đồng thời kéo ra khoảng cách, cách xa nhau ít nhất hai mét xa!
Vừa muốn bước vào toà nhà của khu dân cư, phía sau vang lên tiếng gọi quen thuộc: "Hi Hi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!