Giữa tháng 10
Tiêu Nhiễm gần đây say mê học tập, mỗi buổi chiều tan học đều theo Hồ Tú Thủy trong lớp đến thư viện học tập, 9 giờ mỗi tối mới về nhà.
Nhan Hi đã quen với tự do, cũng không thích tùy tiện nhúng tay vào chuyện người khác nhưng Triệu Thu Tĩnh không yên tâm nên để con gái nói bóng nói gió, "Nhiễm Nhiễm, mỗi ngày em đều đọc sách trễ như vậy sao?"
Tiêu Nhiễm sớm có chuẩn bị sẵn lý do thoái thác nên chủ động đưa kế hoạch học tập cho cô xem, cầm lấy góc sách rồi nhỏ giọng nói: "Nếu chị không tin thì có thể đi xem với em."
Nghe cô em họ học giỏi kiến nghị, Nhan Hi lập tức lui ra phía sau, "Thôi quên đi, em vẫn nên tha cho chị đi……"
Không thể trêu vào không thể trêu vào, nếu không phải vì thi được thành tích tốt thì cô cũng không muốn nghe giảng bài.
Nhan Hi cũng ngầm hỏi qua Hồ Tú Thủy, hai người trả lời nhất trí, lại nhìn dáng vẻ thận trọng của Tiêu Nhiễm cũng không giống người sẽ nói dối, người ta chính là học sinh ngoan.
Vì thế, Nhan Hi đã báo cáo kết quả điều tra của mình với mẹ để bà cảm thấy yên tâm.
Bọn họ tín nhiệm Tiêu Nhiễm, cũng không miệt mài theo đuổi nữa.
Cuối tháng 10, nhóm học sinh cấp 3 vội vàng nước tới chân mới nhảy, nghênh đón kỳ thi cuối tháng.
Tháng trước, do thời gian nhập học ngắn và nghỉ lễ Quốc khánh dài nên bản thân trốn thoát được một lần thi tháng nhưng không thể thoát khỏi kỳ thi thử cuối tháng mười.
Không giống như ứng phó các kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ trước, mỗi kỳ kiểm tra hàng tháng của trường cấp ba đều sẽ ghi lại tổng điểm và xếp hạng một cách nghiêm túc, vả lại nhiệm vụ học tập rất nặng nề, mấy ngày gần đây Nhan Hi từ chối lời mời đi ra ngoài của bạn bè, bắt đầu ôn tập lại điểm kiến thức của hai tháng trước.
Cô cũng không thích đọc sách cùng với Tiêu Nhiễm bởi vì Tiêu Nhiễm thích yên tĩnh và muốn đi thư viện với Hồ Tú Thủy, nếu muốn cô ở trong môi trường yên tĩnh đó vài giờ thì chỉ sợ sẽ hít thở không thông……
Dứt khoát ở lại trường học, gặp được cái không hiểu còn có thể tìm kiếm sự trợ giúp.
Thư Vũ đã từng không khéo nói chuyện không biết từ khi nào đã trở nên thích giúp đỡ mọi người, thậm chí chủ động lấy lòng cô, "Có cái gì không hiểu thì có thể tìm tớ."
Nhan Hi tùy ý xua tay, "Tớ biết rồi biết rồi."
Ngoài miệng nói biết nhưng cô cũng không cố ý chạy tới làm phiền Thư Vũ, vì thế cô tóm lấy "con nhà người ta" ngồi cùng bàn không bỏ.
Ánh nắng vàng từ ngoài cửa sổ tràn vào, xuyên qua kính thủy tinh loang lổ góc bàn học, phía bên cánh tay phải một nửa đi ra ngoài, ở giữa ráng màu phân ra cấp độ các bóng râm.
Thư Vũ ngồi ở hàng phía sau, ngẩng đầu chỉ có thể trông thấy bóng lưng kia. Lúc cô xoay người quay đầu thì cái đuôi ngựa sảng khoái sẽ đung đưa theo, tràn ngập sức sống vô tận.
Chỉ cần ngồi đó thôi cũng có thể khiến cậu ấy cảm nhận được sức mạnh đi lên.
Nhan Hi này rất không tim không phổi, cô sẽ không vì một chuyện nào đó mà vắt hết óc, càng thích làm những việc theo ý mình, như thế nào thoải mái thì như thế đấy.
Nếu cố tình che giấu tâm tư thì cô hoàn toàn sẽ không đi đoán.
Dựa theo cách nói của chính cô: Cậu nói như thế nào thì tớ sẽ nghe theo thế ấy, cậu không muốn biểu đạt thì tớ cũng lười phải truy cứu.
Người như vậy sẽ sống vui vẻ.
Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện tình huống Nhan Hi và Thư Vũ cùng nhau thảo luận vấn đề.
Còn trùng hợp bị Giang Trì Chu bắt gặp.
Gần đây tâm trạng của Giang Trì Chu liên tục liên tục trầm xuống, cáu kỉnh khiến người vô tội gặp xui xẻo.
Đặc vụ tình báo Tống Phi Dương luôn lang thang giữa đủ loại tin tức đồn đãi, biết được việc này thì cậu ấy đã gõ vào bên cạnh để tìm hiểu điều gì đã khiến Giang Trì Chu phiền lòng.
Khi nghe Giang Trì Chu đề cập đến những tư tưởng giáo dục liên quan đến sách chính luận, Tống Phi Dương đã châm biếm anh một cách nặng nề bằng ngôn ngữ, "Anh Giang, có phải bị ngốc hay không?"
Một đôi mắt sắc bén như dao vung lên bắn thẳng người Tống Phi Dương. Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi liều chết cũng muốn đập cp, "Mày đi dạy dỗ chị Hi cái quan niệm này, vậy bản thân mày làm sao theo đuổi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!