Chương 37: (Vô Đề)

Sau khi trải qua chuyện ở sinh nhật Kiều Lạc Chỉ, tình cảm giữa Ngu Trĩ Nhất với Thời Dịch bước sang một cấp độ mới

Cô đang nghĩ… có khi nào Thời Dịch cũng có chút thích cô không? Cái kiểu mà con trai thích con gái?

Nhưng Thời Dịch chưa từng nhắc đến những chuyện tương tự, còn cô vẫn sợ sệt không dám hỏi, dù sao thì Thời Dịch luôn đối xử với cô cực cực tốt.

Sắp bước vào kỳ thi đại học, trọng tâm của học sinh lớp 12 đều đặt vào học hành.

Cách kỳ thi còn nửa tháng, Nguyễn Tinh bỗng trở về, hơn nữa còn đến trường Nhất Trung tìm Ngu Trĩ Nhất.

Khi Ngu Trĩ Nhất nghe tin mẹ đến tìm mình, cô có hơi ngạc nhiên.

Lúc Nguyễn Tinh đến là giờ nghỉ trưa. Ngu Trĩ Nhất đi xuống dưới, tìm một chỗ yên tĩnh vắng vẻ để nói chuyện với bà ấy.

Nguyễn Tinh muốn nắm tay cô nhưng lại bị Ngu Trĩ Nhất lẳng lặng tránh đi.

Nguyễn Tinh thoáng xấu hổ, nhưng cũng chỉ trong giây lát, chị ta nhanh chóng khôi phục lại nở nụ cười: "Hai ngày này mẹ xin nghỉ về thăm con."

Ngu Trĩ Nhất bình thản cụp mắt, thấp giọng nói: "Cảm ơn mẹ."

Đọc Full Tại

Chẳng biết từ khi nào mà sự thăm hỏi của cha mẹ với con cái đã trở thành một loại ban ân. Đối mặt với cô con gái này, trong lòng Nguyễn Tinh tràn đầy sự hổ thẹn khó mà bù đắp được.

Trước đây chị ta luôn nghĩ con gái lớn ngoan ngoãn biết điều, dù không có mình thì vẫn có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Nhưng bây giờ, Ngu Trĩ Nhất thực sự không cần chị ta nữa, chị ta có muốn đối tốt với con mình cũng chẳng biết làm thế nào.

Nguyễn Tinh lặng lẽ thở dài: "Dạo này con học hành vất vả lắm hả? Trông con gầy rộc hẳn đi."

Ngu Trĩ Nhất: "…"

Từ khi lên cấp 3 tới nay, cân nặng của cô vẫn giữ ở mức ổn định, gầy chỗ nào chứ.

Phụ huynh nhà người ta nói những lời này là đau lòng cho đứa nhỏ. Nhưng dù Nguyễn Tinh có suy nghĩ này thì vào tai Ngu Trĩ Nhất cũng thành "mẹ hoàn toàn chẳng hiểu gì về con".

"Con rất khỏe, ăn no mặc ấm." Dù không có cha mẹ, cô vẫn sống tốt như trước đây.

Giọng điệu thờ ơ cuối cùng đã bức bách Nguyễn Tinh, chị ta cau mày, khuôn mặt trở nên âu sầu: "Nhất Nhất, sao đến giờ con vẫn không chịu tha thứ cho mẹ? Mẹ thật lòng muốn chăm sóc tốt cho con."

Những lời như thế này đã lặp lại vô số lần bên tai Ngu Trĩ Nhất, khiến đầu cô cũng đau theo.

Ngu Trĩ Nhất không còn kiên nhẫn, chất vấn lại: "Mẹ cứ hỏi đi hỏi lại con tại sao không chịu tha thứ? Vậy thì những gì mẹ đang làm có thật là vì quan tâm con, hay là chỉ để mẹ được yên lòng?"

Nguyễn Tinh ngẩn người, bất chợt cao giọng: "Nhất Nhất! Sao con có thể nói như vậy, mẹ là mẹ của con, mẹ tất nhiên là thật lòng quan tâm con!"

Ngu Trĩ Nhất nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì ánh mắt đã trầm hơn hẳn: "Con không biết trong mắt mẹ, tiêu chuẩn thật lòng đối xử tốt với người khác là gì, nhưng con muốn nói với mẹ, dù là cô Ninh cũng chưa từng yêu cầu con phải làm gì. Còn mẹ, mong mỏi nhận được sự tha thứ của con, thật ra là đang yêu cầu con phải nói ra lời "tha thứ cho mẹ" mà thôi."

"Theo lý mà nói, đúng ra mẹ mới là người chịu trách nhiệm nuôi nấng con, nhưng từ khi mẹ chọn nuôi một đứa con gái khác, con không tranh giành gì cả, nhưng mẹ không thể đòi hỏi con cũng giống với một đứa con gái khác của mẹ."

Nguyễn Tinh hơi nóng nảy: "Con và Nghiên Nghiên đều là con gái của mẹ, mẹ thương hai đứa như nhau mà."

Ngu Trĩ Nhất nghe vậy, cười khẽ, không biết nói sao cho phải: "Ngoại trừ việc là ruột thịt, mẹ để tay lên ngực tự hỏi xem rốt cuộc mẹ quan tâm con là vì cái gì?"

"Thứ con thiếu là mỗi lần mẹ bố thí chút thời gian về nhà, mang cho con vài món đồ con không thích sao?"

"Nếu mẹ cứ ép con đưa ra đáp án, con cũng chẳng ngại nói cho mẹ biết. Những thứ con thích trước đây là vì con thích bố mẹ, nhưng giờ con đã hết tình cảm rồi, mẹ không thể ép con phải thích một lần nữa!"

Đây có lẽ là câu nặng lời nhất mà Ngu Trĩ Nhất nói với bố mẹ trong nhiều năm qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!