Lúc này trong phòng ngủ chỉ cô hai cô, lại nghe thấy giọng Văn Thính Ngữ ở giường bên vang lên: "Cậu không thấy câu nói kia giống như là đang nói Thời Dịch à?"
Không phải là đang hạ thấp Ngu Trĩ Nhất, mà là những lời này cực kỳ giống với lúc Thời Dịch chiều chuộng thiên vị lộ liễu Ngu Trĩ Nhất.
Người ta học sâu hiểu rộng hơn bạn gấp bội, nhưng vẫn bằng lòng hạ mình xuống mà lắng nghe bạn lảm nhảm mọi chuyện.
"Thính Ngữ, ý của cậu là, có lẽ anh ấy cũng thích tớ?" Nhớ đến sinh nhật năm ngoái Văn Thính Ngữ bỗng dưng bảo "Chắc là cậu ấy thích cậu", lại thêm hai lần nhắc nhở, cô hiểu ra Văn Thính Ngữ đang muốn đẩy cô tiến lên phía trước.
Không thể phủ nhận rằng khi nghe được câu ấy, cô cũng không kìm được mà hòa theo tình cảm trong đó, nhưng… cô cần phải cân nhắc đến nhiều vấn đề hơn nữa.
"Tớ không dám tùy tiện thay đổi mối quan hệ giữa tớ và anh ấy."
Cô đã gọi anh mười mấy năm, Thời Dịch cũng chưa từng sửa lại, dường như mọi chuyện cậu làm đều đứng trên lập trường "anh trai", chăm sóc cô, bảo vệ cô.
Một người thông minh như Thời Dịch, nếu như đã thích cô thì chắc là nhận ra sớm hơn cô từ lâu rồi.
Nhưng dù là nhận ra thì vẫn chỉ là nhận ra thôi, cô cũng không dám thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình dễ dàng được.
"Tính ỷ lại là một cảm giác rất đáng sợ, nó im hơi lặng tiếng để bạn chìm đắm, nếu muốn thoát ra ngoài thì phải trải qua sự đau đớn dằn vặt."
Cô tỏ tình thất bại thì đương nhiên sẽ nảy sinh sự xa cách với Thời Dịch, không thể nào hàn gắn lại mối quan hệ thân thiết như trước.
Cô tỏ tình thành công nhưng quan hệ giữa cô và Thời Dịch sẽ thay đổi về chất, nếu như phát sinh bất ngờ như chia tay, vậy thì kết quả còn thảm hơn so với việc yêu thầm.
Bởi vì thật lòng thích một người, thì sẽ không thể nào làm bạn được với người đó một lần nữa.
Sang tháng 6, trời ngày càng nóng.
Phòng học rộng, người thì đông, dù đã bật điều hòa cũng không thể hoàn toàn cảm nhận được sự mát mẻ.
Có người quạt phành phạch không ngừng, có người thì mang quạt điện mini đến lớp, đặt ngay trước mặt.
Lê Thiếu Chu mang một cái quạt con đến, nhưng lại bị đám anh em gần đó cướp mất.
"Mẹ chúng mày! Có chuyện gì thì nói ra đây, bỏ ngay cái quạt của tao xuống."
"Quạt tí thôi, tí nữa trả lại mày."
Đều cùng một đám chơi với nhau nên chẳng kiêng dè gì.
Trái lại Khương Mịch Nhĩ bỗng dưng bị "đuổi" xuống hàng thứ hai từ dưới lên.
Mắt cô nàng nhìn chằm chằm vào chàng trai chiếm chỗ của mình, miệng co giật: "Giờ tớ đã biết, Kiều Kiều không nói điêu tí nào."
Trước đây Kiều Lạc Chỉ đã kể với mấy cô là Thời Dịch tốt với Ngu Trĩ Nhất vô cùng, trong đó cũng có nhắc đến chuyện Thời Dịch nhiều năm kiên trì ngồi quạt cho Ngu Trĩ Nhất.
Hồi còn học tiểu học và cấp 2, trong phòng học không có điều hòa, vài cái quạt trần le ve trên đầu, so với bây giờ thì khổ hơn nhiều. Mà giờ có điều hòa rồi nhưng Thời Dịch vẫn không ngại vất vả ngồi quạt cho cô, đến khi vào lớp thì mới về lại chỗ.
Sau đó Khương Mịch Nhĩ chạy sang nói chuyện với Kiều Lạc Chỉ, chỉ chỉ bầu không khí đặc biệt giữa hai người nào đó hỏi: "Kiều Kiều, cậu ta luôn như thế à?"
"Cậu vẫn không tin tớ hả?" Kiều Lạc Chỉ thở dài, thanh minh lần nữa: "Thật sự thật sự vẫn luôn như thế đó!"
"Nếu lúc Nhất Nhất nhập học không phải là mùa đông, thì bọn cậu đã có thể chứng kiến cảnh này từ lâu rồi."
Lúc đó mà thấy chắc còn hãi hùng hơn giờ nhiều.
"Anh, em không nóng mà, anh đừng quạt cho em nữa." Lần thứ sáu Ngu Trĩ Nhất nói với cậu những lời này.
Nhưng lần nào nói xong thì Thời Dịch cũng đều ngừng lại, dán lòng bàn tay vào trán cô, xem xem có đổ mồ hôi hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!