Em là nơi mềm mại nhất trong sâu thẳm cõi lòng anh.Tiết trời oi bức của tháng Chín vẫn chưa tiêu tan, không khí nóng nực càng khiến lòng người nóng nảy.
Trời dần chuyển tối, ánh mặt trời vàng rực lóng lánh bị màn đêm bao phủ, bên ngoài khung cửa sổ từng ngọn đèn được thắp lên, ánh sáng hội tụ lại cùng chiếu sáng bừng cả một góc u tối.
Cô gái mặc quần ngắn màu xanh lam bước xuống xe taxi, đôi dép xăng đan mềm mại nhẹ nhàng dẫm trên mặt đất, mu bàn chân lộ ra được ánh đèn chiếu đến trắng muốt.
Ngu Trĩ Nhất nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc, khẽ mân mê góc quần ngắn rồi lại vô thức nắm chặt lấy chiếc vòng gắn chuông nhỏ nơi cổ tay.
Cô nhìn lên biển tên quán karaoke đang nhấp nháy, do dự tiến lên một bước nhưng lại rụt trở về ngay lập tức.
Còn bốn tiếng tám phút nữa là đến sinh nhật 18 tuổi của trúc mã Thời Dịch mà cô vô cùng, cực kỳ, đặc biệt quý mến.
Mà cô cũng chuẩn bị bày tỏ tấm lòng với cậu.
Ngu Trĩ Nhất lấy tai nghe bluetooth màu trắng ra nhét vào tai phải, lúc nói chuyện với người kia có hơi run: "Nhĩ Nhĩ, tớ hơi sợ…"
"Cậu sợ gì chứ! Hai người đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, đừng sợ, xông thẳng lên đi."
"Nhưng mà… Lần này tớ sợ lắm ấy…" Ngu Trĩ Nhất do dự không quyết định được.
Một tiếng đồng hồ trước chính bạn thân Khương Mịch Nhĩ nói với cô rằng trùng hợp nhìn thấy Thời Dịch và bạn cùng đi vào quán karaoke, trên tay còn cầm cả bánh ga tô.
Qua mười hai giờ đêm nay sẽ là sinh nhật 18 tuổi của Thời Dịch, ngày sinh nhật quan trọng như vậy, cậu đi ăn mừng với bạn bè mà sao không gọi cô đi cùng?
Từ lúc có suy nghĩ đến giờ thì chưa từng xảy ra chuyện này.
Khương Mịch Nhĩ lấy thân phận là bạn học để trà trộn vào nghe ngóng tình hình, nhân tiện ăn luôn bánh ga tô, rồi trốn trong góc báo cáo tình hình mới nhất với cô, "Trong này náo nhiệt lắm. Đây là sinh nhật trúc mã nhà cậu mà, có cậu đến góp mặt đã là bất ngờ lớn rồi."
"Nhưng lần này không giống…"
Người khác đến thì vui vẻ thoải mái chúc mừng sinh nhật, còn cô cẩn thận dè dặt thế này là vì muốn tỏ tình với người mình thích.
Ngu Trĩ Nhất cúi đầu nhìn chằm chằm túi quà trong tay, liếc mắt là có thể thấy hộp quà màu đen tuyền bên trong, đây là quà thành niên mà cô đã bỏ công sức chuẩn bị ba tháng cho Thời Dịch.
Ngoại trừ chiếc hộp màu đen cho giống món quà thì còn có chiếc thiệp màu hồng phấn gửi gắm tâm tư của thiếu nữ.
Khương Mịch Nhĩ bỗng nói to vào điện thoại: "Không xong rồi, tớ mới phát hiện trong đám này có một đứa con gái cứ nhìn chằm chằm vào Thời Dịch, lại còn chọn bài yêu đương ngọt ngào để hát, tớ đoán nó có ý với Thời Dịch đấy."
"Aaaaa, không được, không thể được."
Dấm, đôi khi cũng rất tốt.
Ngu Trĩ Nhất bị kích thích xông thẳng vào, đến khi hồi thần thì đã đứng trước cửa phòng 526.
Đôi tay trắng nõn mềm mại của cô gái đặt lên then cửa, tay cầm túi quà run rẩy không ngừng.
Cô ngóng tai lên nghe, chợt nghe được tiếng hát ngắt quãng truyền đến từ bên trong. Nhịp điệu vừa vang lên cô đã đoán ngay được tên bài, đây chính là giai điệu bài Bong bóng tỏ tình.
Lại một giọng nữ thánh thót truyền đến: "Tớ muốn mời một bạn nam cùng hát bài này với tớ."
Rồi có những giọng nam ồn ào nói: "Hôm này là sinh nhật Thời Dịch, Thời Dịch lên đi."
Cô gái kia vui sướng cười: "Được nha, vậy thì tớ muốn mời Thời Dịch cùng tớ…"
"Không được." Ngu Trĩ Nhất không thể nhịn nổi nữa, đẩy cửa đi vào.
Người đầu tiên cô nhìn thấy chính là thiếu niên đang ngồi bên ghế sô pha.
Đôi chân dài bắt mắt vươn ra, cánh tay thon dài tựa vào ghế, năm ngón tay cong lại chống vào má, trông vô cùng lười biếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!